..

Pages

dimanche 28 octobre 2007

Tôi yêu

Tôi tập yêu cuộc sống lại từ đầu, không phải theo một cách mới, mà yêu theo một lối cũ như trước. Khi tôi nhận ra những thói quen tốt đẹp đang dần rời xa mình, tôi hoảng hốt…

Tập lại một thói quen cũ không phải là một điều khó khăn.

Tôi yêu những buổi sớm mặt trời chưa nhô cao, khi những ánh nắng đầu tiên chưa kịp soi vào mặt người, không gian đầy màu xám. Bầu không khí theo những khoảng thời gian, có khi lạnh nhè nhè, có khi lạnh buốt nhưng đều mang lại cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới. Một buổi sớm đẹp.

Tôi yêu những ngày gió lộng, những lo toan, những muộn phiền, những nghĩ suy… dường như trôi theo hướng gió. Dễ chịu lạ.

Tôi yêu tất cả những cành cây, ngọn cỏ, đóa hoa… trên đường về nhà. Mỗi ngày chúng lại khác đi, xinh đẹp hơn, mới lạ hơn và thu hút hơn. Tôi thích chạy xe chầm chậm đi về nhà trên đoạn đường dài để có thể nhìn hết những thứ xinh đẹp xung quanh mình, để biết rằng mình thật hạnh phúc.

Tôi yêu góc vườn nhỏ , tôi hay ngồi một mình, chậm chạp gặm nhấm sự cô đơn, chậm chạp quan sát sự sống trước mắt mình, và chậm chạp suy nghĩ.

Tôi yêu những lần nhói đau. Những lần tôi khóc nức nở vì nhớ nhà , nhớ quê hương . Và tôi biết mình sẽ còn gấp vã nhiều nữa , phải cố gắng nhiều hơn nữa, tôi ơi!

Tôi yêu những bài thơ tôi viết, dẫu không hay nhưng làm tôi thỏa ý thích xếp vần và giãi bày cảm xúc. Tôi thích đọc thơ và dễ xúc động trước thơ, dù sự thực tôi học văn không giỏi lắm.

Sẽ không bao giờ kể được hết những điều mà mình yêu, vì cuộc sống có quá nhiều thứ khiến mình phải lưu tâm và lưu luyến. Khi mình còn yêu, nghĩa là mình không hời hợt, không vô tâm và không nhàn nhạt. Tôi tin như thế.

Nói ra những điều mình yêu, để biết sống thú vị như thế nào.

Và tôi sẽ nói tôi yêu em. Nhưng tôi sẽ yêu em bằng ánh mằt của mình, bằng nụ cười của em, bằng nhịp đập con tim của anh và em.

mercredi 24 octobre 2007

Em còn nhớ anh không ?

 Ngày xa, đã khá xa rồi. Anh gặp Em tình cờ ở một nơi mà cả Anh và Em đều yêu mến. Một cảm giác nào đó thoáng qua và những suy nghĩ vẩn vơ. Anh đã vui và cũng biết sẽ buồn lắm! Mong sao đã không gặp được Em, có Em để làm gì, để lại phải xa Em.

Ai bảo có người vẫn tự do cho phép mình buông những lời nói dễ dàng, làm cho những điều bất ổn bắt đầu đến với Anh. Em là người đã làm Anh cảm thấy mình “rất lạ”, vì Anh chưa từng thương ai, nhớ ai nhiều như thế. Tại ai hay nhìn Anh làm Anh thấy ngại. Ai còn chụp ảnh Anh, mỗi lần nhớ đến là lại thấy… bực, cứ làm như người ta không biết.

Em vẫn cho là Anh đùa với Em? Em nghĩ là Anh thản nhiên với Em? Nếu Em đã nghi ngờ như thế thì có thể nói cho Anh biết vì sao được không? Anh không nói cho Em nghe những gì Em muốn vì có nhiều lý do mà chắc tự Em cũng hiểu, nhưng đừng vì thế mà Em cho là Anh không yêu Em. Nếu Em nghĩ vậy nghĩa là Em đang làm đau một tấm lòng vẫn mãi coi Em như một ký ức, một kỷ niệm đẹp để nghĩ về.

Mỗi khi thoáng nhớ đến Anh, Em dành cho Anh được bao nhiêu phút... Chỉ là những gì nhạt nhẽo nhất, thờ ơ nhất, vài ba câu luyên thuyên ngắn ngủi rồi lại vội vã đi. Thế mà Anh cũng cảm thấy vui cơ đấy. Niềm vui của Anh chỉ đơn giản thế thôi sao? Vậy mà khó quá… Kể cả những gì Anh nhận được từ Em chỉ là sự phũ phàng đi nữa thì Anh cũng không nghĩ rằng Anh có Em chỉ để vui. Mọi thứ với Anh đều là thật.

Anh không biết phải thế nào mới được gọi là yêu? Đối với Anh nó là một sản phẩm cao sang và đầy khiếm khuyết. Anh chưa tìm hiểu hết được giá trị của nó. Anh cũng không dám mua nó, sợ khi bị hỏng sẽ không thể chữa được, mà Anh lại không có giấy bảo hành. Đã nhiều ngày sau ngày 14 tháng 2, ngày vui của nhiều người, nhưng cũng là ngày Anh sẽ không trở lại. Anh đã nói sẽ không chờ nữa, nhưng mà sao Anh vẫn trông vẫn ngóng… Anh biết đã đến lúc phải xa Em. Sau này, trong suy nghĩ của Em sẽ không bao giờ còn có Anh ở đó.

Thương nhớ ơi, Anh nhớ Em thật nhiều. Sao Anh luôn phải nói Em hãy đi đi như thế. Vẫn có lúc Anh nhận ra những cảm xúc của Em, có phải vì đến lúc đó Em mới nhận ra Anh là một điều “có thực”, hay đến lúc đó Em mới “thực” yêu Anh? Anh không biết, nhưng Anh nhớ Em, không gì có thể thay thế Em trong suy nghĩ, mặc dù Em không thương Anh như Anh tưởng, không yêu Anh như Anh nghĩ, chỉ là chút cảm xúc vu vơ nào đó, đúng không Em. Trong vô vàn nỗi khổ, Em là một nỗi khổ của Anh. Dù như thế Anh vẫn chấp nhận, Anh yêu nỗi khổ đó.

samedi 20 octobre 2007

Gió bấc heo may lại về

Chao nghiêng đờì gió heo may về ngủ

Nắng tháng mười , ... ủ ấm cả mùa đông

Và cứ thế ta cuộn trong đông ấm

Gió bấc về ta vẫn thấy như không .

Sáng nay tỉnh dậy , nhìn ra ngoài trời thấy bàng bạc màu trắng . Ngay cả kiếng xe của tôi cũng phủ đầy lớp băng mỏng ... gió bấc heo may đầu mùa lạnh buốt lại về sớm hơn mọi năm . Những cơn gió thổi mạnh làm những chiếc lá vàng rơi ào ạc , hối hả lăn trên đường .

Giờ thì mặt trời đang lên , nắng thu vàng toả ấm và trong vắt như mạch nha rải trên vạn vật , không gian như được phủ tấm voan vàng nhạt lung linh . Ngoài đường thiên hạ đã mặc những chiếc áo khoác nhẹ , áo len mỏng bước đi vội vả như muốn tránh những cơn gió lạnh đầu mùa . Tôi đang nhâm nhi ly café mà lòng se lại , khẻ nói :

                      " Tôi không yêu mùa thu

                         Bởi thu gọi đông về

                         Tôi chẳng mê tháng mười

                          Nắng nhạt chiều tê tái

                         Cuối con đường vắng tanh

                          Ai cũng buồn cô quạnh . "

 

mardi 16 octobre 2007

Thu quyến rũ , thu viết cho người ...

< P> 

Or automnal           Automne 

Em thương yêu, anh viết cho em khi nơi đây trời đang ngả màu nhung nhớ. Màu của những chiếc lá đã vì chúng mình mà úa sầu rụng rơi. Chiều nay, anh đã một mình lang thang qua những con đường đầy lá vàng rơi . Nhìn những hàng cây trút lá xuống hai bên đường, khiến lòng anh nhớ em nhiều lắm. Trời vào thu lành lạnh, lá thu rơi nhiều trên những lối đi. Những áng mây đủ sắc màu mà ngày nào chúng mình cùng ngắm từ trời cao, cũng đã về đây tô điểm cho một khung trời nhớ nhung thơ mộng, chỉ thiếu có em thôi.

Em thương ơi, đã gần bao năm rồi chúng mình không gặp nhau. Thu năm nay có mang đến cho em những yên vui hạnh phúc, hay mang đến những ưu sầu xót xa về kỷ niệm thương đau. Em yêu, cho dù bây giờ chúng ta ngăn cách bởi hai bến bờ, hai cuộc sống, và đường đời mỗi đứa chọn lối đi riêng. Nhưng, trong lòng anh, hình bóng em vẫn không phai mờ theo năm tháng. Cho dù trong hoàn cảnh nào, anh vẫn mãi mãi không quên được em, vẫn yêu em như thuở nào khi ta còn có nhau. Như vậy có phải anh đã làm cho em khó nghĩ? Đừng nghĩ gì em nhé, ta đã không gần nhau được trong thực tế, xin em đừng cấm anh yêu em qua mơ tưởng của anh, em nhé.

Em thương, con đường cũ của chúng mình có còn vương bao xác lá? Chiếc cầu nối liền giữa bến mộng và rừng mơ bây giờ ra sau em nhỉ? Em có đến đó, đứng một mình nhắm mắt thả lỏng đôi tay? Nơi đó, có còn in dấu bước chân của chúng mình ngày nào, hay đã mờ phai theo năm tháng? Anh nhớ lắm một chiều xưa anh dìu em buớc nhẹ dưới nắng thu vàng, để rồi chiều nay anh cô đơn một mình giữa trời thu hiu quạnh. Phải chi ngày xưa mình đừng đi tìm rừng mơ em nhỉ, đừng đặt nặng sự nghiệp lên trên tình yêu, có lẽ chúng ta đã không mất nhau phải không em. Anh xót xa nhiều lắm cho duyên ta không trọn vẹn. Thu năm nay, anh sẽ tìm lại một rừng mơ nơi bến bờ xa xôi naỳ . Anh sẽ mường tượng bóng hình em để bỏ vào túi áo trước ngực gần trái tim anh. Chúng ta cùng đi vào rừng mơ em nhé. Anh sẽ hát cho em nghe lại bài Thu Quyến Rũ, anh sẽ nắm tay em bằng tay trái của anh, và tay phải anh đưa lên vặn tắt thời gian. Tất cả sẽ ngừng lại ở nơi đó, và chúng ta miên viễn không bao giờ xa nhau, em nhé.


Tôi không thể nào viết tiếp được nữa, tôi ngồi lặng yên nhìn trời ngoài kia đang úa sầu một màu xám đục như trong lòng tôi. Tôi xót xa hồi tưởng về một chiều thu nào ở Phố Hội . Một chiều thu đã ghi đậm trong lòng tôi qua những tháng năm dài rai rức. Cuộc đời tôi luôn luôn không may mắn trong tình yêu, nó đến rất dịu dàng, nó đi trong im lặng. Bỏ tôi lại bơ vơ với những chuỗi ngày buồn đau nuối tiếc. Mùa thu năm ấy, mùa thu của một cuộc tình vừa chớm nở đã vội héo tàn. Tôi chỉ biết đổ thừa định mệnh đã an bài cho cuộc đời của tôi , ra đi không kịp nói lời  từ biệt . Khi tình đã bay cao, tôi không cách nào níu giữ lại được. Có lẽ là tôi không thực tế lắm trong cuộc sống, tôi mơ mộng hóa về tình yêu, cho nên suốt đời tôi chỉ đón nhận những dở dang. Để rồi giờ đây, ngồi nghe ưu sầu vây kín một mảnh tim vỡ, một nửa hồn đau, nghe cô đơn dài theo năm tháng. Nếu thời gian có thể đi ngược lại được, tôi sẽ đánh đổi tất cả mọi thứ trên đời này, để tình tôi không vỗ cánh bay cao.

lundi 15 octobre 2007

Nước mắt

Perles de toile…

Nước mắt là kết tinh cảm xúc, tình cảm của con người. Đừng cố che giấu những giọt nước mắt. Hãy khóc để là chính mình...

Lúc còn bé mới được sinh ra, khi ta “oa oa” cất tiếng khóc chào đời thì là lúc giọt nước mắt bắt đầu chảy. Giọt nước mắt trẻ thơ thấy thương thương làm sao!

Đó là giọt nước mắt của một thiên thần bé nhỏ, giọt nước mắt hạnh phúc vì được sinh ra trên đời này, được nằm trong vòng tay của người mẹ, được ngắm nhìn bằng ánh mắt sung sướng của người cha. Đôi mắt dễ thương tuôn ra những giọt nước mắt trong ngần, không pha chút bụi trần.

Rồi theo tháng năm ta lớn lên, những lần ham chơi trốn học cạnh bờ ao đuổi bướm, hái hoa cùng cô bé nhà bên rồi bị mẹ đánh đòn. Và nước mắt lại rơi… Giọt nước mắt hờn hờn, tủi tủi. Giọt nước mắt rơi từ đôi mắt thơ ngây, chưa biết suy ngẫm cái nào đúng, cái nào sai. Giọt nước mắt đó đã bắt đầu pha lẫn chút cảm xúc dạo đầu của trẻ con, khóc mà cứ mếu miệng không biết tại sao lại khóc!

Thời gian lại chầm chậm trôi, ta lớn khôn thêm tí nữa. Những lần bị mẹ cha la rầy, ta lại khóc. Nước mắt lại rơi vì lúc đó ta đã biết được rằng mình đã sai. Giọt nước mắt là giọt nước mắt ý thức. Đó là giọt nước mắt hối hận kèm lời xin lỗi “ba mẹ ơi, con đã sai”.

Và rồi, khi thực sự bước vào tuổi trưởng thành thì mỗi giọt nước mắt của ta mang một sắc thái tâm trạng hoàn toàn khác. Đó là giọt nước mắt sau khi đã thấm thía một điều gì đó. Có thể là giọt nước mắt của những lần vấp ngã thật đau trong cuộc sống. Dù có cứng rắn và tự nhủ lòng “không được khóc” nhưng mà… ta vẫn khóc.

Khóc để rồi đứng lên bước tiếp vì cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ ta nếu cố gắng và có niềm tin.

Thời gian trôi đi theo quy luật của tạo hóa thì giọt nước mắt vẫn theo ta trên chặng dường ta bước. Nhưng dù sao đi nữa, khóc chưa hẳn là buồn, vì có những giọt nước mắt tuôn chảy khi ta thực sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sinh ra trên đời; hạnh phúc vì có ba có mẹ, có anh chị em; hạnh phúc vì có một người bạn thân để sẻ chia; hạnh phúc vì có một người để yêu, để nhớ, để giận hờn; hạnh phúc vì có một người bạn trăm năm; hạnh phúc vì có thêm một đứa trẻ ra đời,….

Vì vậy, trong cuộc sống, bạn ơi hãy nhớ rằng, đừng cố gắng che giấu những giọt nước mắt. Hãy khóc để là chính mình, bạn nhé! Vì nước mắt là kết tinh của những cảm xúc, tình cảm của con người.

Hãy khóc để rồi cười chứ đừng cười nhiều để rồi phải khóc.

vendredi 12 octobre 2007

thu tha hương

A la mare aux fèes                 Dernier retour de flamme

 

Đã mấy thu xa ở xứ người

Bao lần em đếm được buồn vui ...

Gởi em ngày buồn tàn thu cũ

Thêm vội bài thơ thuở giao mùa .

jeudi 11 octobre 2007

Giải thưởng Nobel

Nữ văn sĩ Anh quốc Doris Lessing vừa đoạt giải thưởng Nobel văn học 2007 .

Theo bạn từ trước đến nay nhà văn hào (được giải thưởng Nobel) nào đã gây cho bạn nhiều ấn tượng sâu sắc nhất ?

Đối với tôi , làm sao tôi quên đựơc Pearl Buck với " Gió đông , gió tây" , Boris Pastenak với "Docteur Zivago" , Gabriel Garcia Marquez với "100 năm cô quạnh" và "Ngư ông & biển cả "của Ernest Hemingway ... những tác phẩm đó cũng đã để lại cho tôi khá nhiều kỷ niệm tuổi học trò ... từng lén lút đọc ...

mardi 9 octobre 2007

Thu đến

 

Couleur d'automne                    Les feuilles

Thu đến làm chi gieo nhớ nhung

Để lòng khơi dậy những xa trùng

Cũng mùa thu ấy màu tim vỡ

Nhuộm cả thu vàng đỏ lá phong .

dimanche 7 octobre 2007

vượt đèo Hải vân

Tôi vốn yêu Huế từ nhỏ, cái thành phố cổ kính nơi đã từng là cấm cung của các triều vua cuối cùng của nước ta, nơi mà tôi mơ ước một ngày nào đó sẽ trở lại viếng thăm hay sống qua, sau khi đọc một số truyện của những nhà văn nữ mà tôi một thời say mê như Nhã Ca, Tuý Hồng, v.v... Tôi còn đã từng nghĩ lẩn thẩn rằng vì mình cha Bắc mẹ Nam, sau này nếu lấy được vợ Trung, điển hình là gái Huế, thì con cái sẽ là những người toàn hảo vì mang cả 3 giòng máu BTN đó. Nhưng giấc mộng con của tôi đã không thành tựu, bởi vì trong suốt cuộc đời học sinh cũng như tị nạn, tôi chưa bao giờ được hân hạnh quen biết một người con gái Huế nào hết. Tuy thế, lòng mến yêu cái thành phố này không vì thế mà thay đổi.Đối với tôi Huế không xa lạ bởi lẽ tôi đã có dịp đi qua và đã để lại nhiều kỷ niệm êm đềm ...
 Tưởng là giấc mơ đã tàn rồi không ngờ tôi vẫn còn duyên với Huế sau chuyến đi về thăm quê vừa qua.

Năm đó tôi cùng người anh cả , đứa bạn thân và người em cùng nhau "vượt đèo Hải vân" ra Huế với 3 chiếc xe Dream (gắn máy) để tìm lại những kỷ niệm của tuổi thơ ...

Vừa lên đến đỉnh đèo Hải Vân tôi đã thấp thoáng thấy Huế đâu đây khi nghe một cô bé mời uống nước bằng giọng Huế làm tôi thích thú vô kể. Giọng nói trong trẻo, thêm mấy chữ răng rứa mô tê làm tôi bàng hoàng. Huế đây rồi, cuối cùng rồi tôi cũng tới đây Huế ạ.

Qua khỏi đèo, chúng tôi ngừng ở Lăng Cô để chụp hình và ngắm phong cảnh. Quê hương ta đẹp quá, tiếc là tôi không biết làm thơ để ca tụng những vẻ đẹp nơi này. Chỉ độ hơn dưới một giờ là xe chúng tôi đến Huế. Việc đầu tiên là phải kiếm cho được phòng khách sạn rồi hãy đi chơi cho thỏa thích. Chúng tôi biết một khách sạn trong thành nội, sạch sẽ và giá phải chăng. Rủi quá phòng ở đó đã hết nhưng mấy cô tiếp tân ở đây đã không nệ hà, sau lời yêu cầu của tôi, gọi điện thoại vòng vòng và sau cùng đã tìm được một khách sạn khác cũng đẹp, sạch và giá cả tương xứng. Cảm tưởng đầu tiên là các o Huế tốt bụng và lễ phép quá.

Ngay sau đó chúng tôi đi thăm Đại Nội và chùa Thiên Mụ, chụp rất nhiều ảnh. Xế trưa ghé quán Âm Phủ ăn cơm, cũng tại quán này tôi dạy cô bé con ông chủ vài câu tiếng Anh , tiếng Pháp thông thường đổi lại cô dạy tôi cách phát âm đúng vài câu nói thường dùng của dân địa phương. Nhờ mấy câu này mà về sau tôi nói xong dân Huế hiểu ngay là tôi muốn gì, trái với trước đó tôi có cảm tưởng như mình đang đi du lịch ở một xứ lạ nào. Quán Âm Phủ dọn nhiều món rất ngon nhưng khổ một nỗi là không có món nào thuần tuý Huế hết như bún bò, cơm hến, bánh bèo chẳng hạn.

Sau đó chúng tôi đi thăm trường Quốc Học và Đồng Khánh (nay đổi lại là Hai Bà Trưng). Chụp hình xong xuôi, gặp hai cô bé trong sân trường bèn hỏi thăm chỗ nào có chè ngon, hai cô tử tế quá chạy xe dẫn chúng tôi đến quán chè Hẻm, vì ở trong hẻm, xong rồi chạy đi ngay cho dù chúng tôi nài nỉ mời mỗi cô một ly chè mà nhất định không nhận. Ôi gái Huế đẹp mà kiêu kỳ quá.

Ghé chợ Đông Ba mua mè xửng và vài gói thuốc lá. Lại có dịp chọc mấy o bán hàng vui ra phết. Buồn một cái ăn mày ở đây nhiều quá. Và một nỗi buồn nữa là Huế thiếu những tà áo dài, trọn buổi tôi chỉ thấy có ba người con gái trong chiếc áo này. Huế đẹp nhưng thiếu áo dài làm tôi có cảm giác mất mát hay thiếu thốn làm sao ấy.

Chiều đó chúng tôi thuê đò đi chơi trên sông Hương. Cảnh đẹp quá, qua cồn Hến, xuôi về Vĩ Dạ, nhìn hàng cau xa xa bất giác tôi nhớ đến bài thơ của Hàn Mạc Tử mà một bạn Huế đã gửi cho tôi trước khi về nước. Nhìn sông nước đến lúc này tôi mới hiểu tại sao người Huế rất hữu tình. Cảnh trữ tình như vậy khiến sao người vô tình cho được.

Tối hôm đó chúng tôi đi loang quanh tìm chỗ đi nghe nhạc. Như ai đó đã cảnh giác tôi là dân Huế rất cổ kính, không có những mục ăn chơi như Saigon. Đúng như vậy, cả thành phố không có một phòng trà nào hết. Không sao, chúng tôi đi dọc sông Hương chơi, cũng vui vì mấy hôm đó trời oi bức lắm nên hình như ai cũng ra đường. Mọi người đi như trẩy hội, xe gắn máy và xe đạp nhiều nhất và không như ở Saigon, hiếm lắm mới nghe dân ở đây bóp còi xe. Tối đó chúng tôi về ngủ sớm để mai còn lấy sức đi thăm mấy lăng vua.

Sáng sớm chúng tôi đi kiếm nơi ăn sáng để rồi đi chơi, hỏi thăm nơi bán bún bò, được chỉ vô đâu con đường trong thành nội. Đi lạc kiếm hoài không ra, bèn hỏi thăm chỗ quán bánh bèo, đến nơi thì quán chỉ có bánh bèo vào xế trưa mới bán. Thất vọng quá tôi đành hỏi một o chỉ dùm nơi nào bán cơm tấm, o hỏi lại rằng cơm tấm là cái chi chị Ồ dân Huế có bao giờ ăn cơm tấm bì đâu. Đành phải xà vô một tiệm phở Bắc, cũng ngon ra phết vì chủ nhân chính gốc người Hà Nội.

Chương trình định là ở Huế đêm nay nữa rồi sáng mai rút về Đà Nẵng sớm, nhưng rút kinh nghiệm tối qua, chúng tôi quyết định chiều nay đi thăm lăng các vua xong sẽ lái xe về luôn, vì có ở lại cũng không có gì để chơi hết. Các lăng tẩm vua đẹp thật, nhất là vua Khải Định. May mắn cho chúng tôi là cùng lúc đó có một phái đoàn học sinh từ Bắc vô thăm nên chúng tôi lò mò đi theo, nghe cô hướng dẫn viên nói giọng Huế như chim hót và đặc biệt cô có ngâm thơ nữa chứ, nghe đã thật. Chúng tôi viếng thêm 3 lăng nữa: Tự Đức, Thiệu Trị và Đồng Khánh rồi ghé Âm Phủ ăn cơm trước khi về lại Đà Nẵng. Hên quá, trước lăng Thiệu Trị có mệ bán bánh bèo, chúng tôi liền xà xuống mỗi người ăn một dĩa, lâu lắm rồi mới thấy lại cách ăn bánh bèo bằng một thanh gỗ dẹp có hình dáng như con dao nhỏ.

Rời xa Huế, lòng tôi buồn man mác. Chỉ trở lại Huế trong thời gian ngắn ngủi nhưng đầy ắp kỷ niệm đẹp. Giờ xa ngút ngàn, lòng tôi thật bâng khuâng xúc đông khi viết những giòng chữ nàỵ Huế ơi sẽ có một ngày tôi trở lại, đừng quên tôi nhé thành phố thân thương. Nhất là nhớ lại người anh cả đã qua đời , thường nói : "C'est la vie !"
 

 

jeudi 4 octobre 2007

Đón thu

Trời chớm thu , không khí dịu nhẹ , ngọt ngào , man mác như tình em vậy ! Em có thấy không sớm nay se se lạnh , khí trời trong vắt tinh khôi .

Thu đến , bước chân nhẹ nhàng , kiều diễm . Thu rắc chút vàng cho những chiếc lá đang xoay tròn trong điệu valse của ngọn gió giao mùa ... những chiếc lá khẽ uốn mình theo gió như cô thiếu nữ làm duyên . Một buổi sáng êm đềm , dịu dàng của ngày đầu tháng 10 . Những con phố chớm ánh nắng vàng nhợt . Lòng người ngập ngừng , xao xuyến . Anh lòng vòng quanh phố . Phố chật hẹp lòng lại rông thênh thang . Anh tìm em trong kỷ niệm của chúng mình ! Bất chợt tự nhủ : " Em à , hôm nay thật đẹp trời . Thời tiết này , chỉ mong không có việc gì , để chúng mình cùng nhau lang thang đâu đó ." Lúc ấy anh nghĩ , mình đồng điệu trong từng khoảng khắc !

Couleurs d'automne          Sous bois d'automne 1

mardi 2 octobre 2007

Hương vị đầu thu

Một thoáng vui lạ lạ , một thoảng cảm nhận về hương vị đầu thu . Mùa thu đang đến , mùa thu năm nay dường như tôi cảm nhận được nhiều hơn , háo hức đến lạ kỳ . Cái náo nức cộng thêm cái buồn của mùa hè năm nay quá ngắn ngũi .

Cái nắng cuối mùa nơi đây không chói chang , gay gắt nhưng thỉnh thoảng có những cơn mưa bất chợt . Mưa không dài " dai dẳng" như xứ mình , chỉ thoáng qua , đủ để thấm ướt và cho không khí mát mẻ thật dể chịu .

Lúc này mình chỉ muốn nhâm nhi tách café để tận hưởng cái thoải mái sau một ngày làm việc mệt mỏi . Xen vào cái "đỏng đảnh" đó là chút " nhẹ nhàng" nhưng cũng không kém phần "xôi động" , nhiều sắc ứa như vũ khúc cha cha cha bởi những chiếc lá vàng rơi rơi , xoay vòng rồi " nhè nhẹ" đáp xuống những con phố mang cả tiếng " xào xạc"  đến vui tai !

Đó là hương vị của đầu thu cho ta xoá bỏ những cái cũ và đón chào những điều mới hơn , tốt đẹp hơn !

Mùa thu yêu thương

Tạm biệt mùa hạ và hãy cùng ta đón lá vàng rơi nhé !

Steps

Flag Counter