..

Pages

vendredi 30 mai 2008

Bằng lăng & Phượng vỹ

Hôm nay tình cờ lên mạng thấy người ta nhắc đến Bằng lăng & Phượng vỹ . Bất chợt lại nghĩ :"Hè về xứ mình rồi nhỉ !" . Nơi đây xứ người vẫn còn mưa buồn lanh lạnh , làm tôi quên đi cái nắng hạ chói chan oi bức , cái màu đỏ rực rở của phượng vỹ và cái màu tím thơ ngây của bằng lăng ... Đã bao nhiêu mùa hạ tôi đã không về thăm trường cũ ,bảng đen phấn trắng , tuổi học trò làm sao quên được ! Những dòng lưu bút trao nhau ... tôi vẫn còn nhớ bài thơ năm nào : 

Có một mùa hạ nồng nàn trên cánh bằng lăng
Cô bé ơi sao em vờ không thấy
Khi phượng vỹ bùng lên rực cháy
Hoa bằng lăng lặng lẽ tím trong chiều

Có kẻ giật mình như thể bắt đầu yêu
Sợ tuổi thơ vì sao xanh bay đi mất
Cái màu tím dâng lên từ lòng đất
Sao em cứ vô tình không biết đến chia tay

Chỉ tại bông hoa đầu tiên ấy tím say
Mà nỗi nhớ đầu tiên cứ tìm về cô bé
Mây hạ lang thang như bâng khuâng rất nhẹ
Muốn nói cùng em - đã tím - mắt chiều.

     Thế là mùa hạ đang đến ở phố Hội , mùa hạ thật sự của nắng nóng,của hoa phượng vỹ,của tán bàng kín lá...màu tím của bằng lăng không lẫn vào đâu được ,tạo cho ta một cảm giác xao xuyến_màu tím , màu đỏ tuổi học trò!

      Nhớ mùa hạ quê hương, xưa kia được tắm trong dòng sông Thu bồn mát lạnh gần nhà,được chạy dài trên cồn cát Cửa đại  mênh mông...!

     Nhở ai đó quá gặp nhau giữa tháng năm đỏ lửa, màu nắng chói  nhạt trong mắt !

     Một ngày không xa ,tuổi trẻ qua đi,cách sống sẽ khác...!

     Hôm nay miên man buồn ,không hiểu vì sao,nhớ ai đó thì phải ,nhớ 1 hình bóng ấy ư !

Nhiều năm trước nghe Jimmy Nguyễn hát bài Hoa bằng lăng thấy da diết lạ lùng .
"...Qùa tôi đem đến trao chỉ có hoa bằng lăng...
Ôi tình xưa đã qua...
Người ơi sao có câu tình lắm bể dâu...
Tôi và em chẳng xa ... Con đường chia hai ngả đành cách xa..."
Không hiểu sao vào cái thời điểm ấy nghe bài Hoa bằng lăng lại có thể đem đến cho người ta một cảm xúc dạt dào đến vậy.
Nhất là ai đang ở trong một hoàn cảnh trớ trêu ấy. Tình đời tình người vẫn cứ là một bài toán khó .Muôn đời tính không được.
Thế là 1 mùa hè nữa lại đến .

jeudi 29 mai 2008

Thời gian ơi ... có bao giờ quay trở lại ?

 

Có bao giờ bạn hỏi như thế không? "Thời gian ơi ... có bao giờ quay trở lại?"
Một chút nuối tiếc, một chút bâng khuâng, một chút gì đó trong ta... khó tả !

Thời gian đi qua...
Những ước mơ được xây đắp
Những vết nhăn trên mắt mẹ ngày một thêm nhiều, làm phai màu áo mẹ
Làm liền những vết thương

Thời gian ơi, hãy dừng lại...
Để tóc mẹ đừng bạc thêm nhiều
Để những người yêu nhau ngập tràn trong hạnh phúc
Để những giấc mơ sẽ còn hoài mãi trong tim

Nhưng thời gian vẫn cứ trôi...
Vì đó là quy luật cuộc sống
Vì thời gian sẽ biến những ước mơ thành sự thật
Để cho con người có thể yêu và được yêu.
Nhưng thời gian ơi :
Tôi không muốn thời gian quay trở lại .
Vì biết rằng tôi sẽ nhớ thương hơn .
Tôi không muốn ngày hôm qua quay trở lại .
Vì tôi sợ rằng tôi sẽ đớn đau hơn !

Thời gian ! Có những khoảnh khắc sẽ chỉ là những khoảnh khắc, những kỷ niệm rồi cũng sẽ ngủ yên, một thời để nhớ, để thương, để suy nghĩ. Chỉ có thời gian trôi đi, đó là điều rất thật ! Hãy sống như ngày hôm nay là ngày cuối cùng được sống để ta mãi sống với những nốt nhạc yêu thương của thời gian .

mardi 27 mai 2008

Lại mưa nữa ! ! !

 

Thế rồi lại một ngày mưa nữa lại đến , mưa không chỉ bên thềm tí tách, không chỉ giá lạnh ướt mềm, và thế rồi lại mưa ........
Ai chẳng có những cơn mưa từ 1 nơi xa vời vợi nào đó trong ký ức đôi khi lại chợt ùa về khiến cho lòng ta lạnh giá cô đơn
......Mưa......
Ngày tôi xa phố Hội cũng là 1 ngày mưa , những giọt mưa rơi ướt lạnh con đường tôi về mà tôi biết giờ đây sẽ chỉ còn mình tôi với tôi và con đường..........
ngày mưa là ngày thật buồn, bỗng nhớ ngày xưa mỗi buổi mưa về lũ trẻ con ở khu phố nhỏ lại rủ nhau đầu trần chân đất đi tắm mưa, đuổi nhau dọc hè phố,..........Tuổi thơ êm đềm nào ai biết mưa có khi sẽ là những giọt nước mắt ......

Kỷ niệm là gì? Kỷ niệm có phải là những buổi chiều không tên chẳng có viêc gì để làm một mình đi lang thang dưới mưa trên những con đường buồn ướt ẩm......Hay kỷ niệm là vạt áo người xưa vấn vương mãi trong lòng ta vẫn vẹn nguyên màu lụa trắng.......Là ánh mắt em ướt vào tim ta một nỗi buồn xưa cũ.......... Kỷ niệm xưa nay đã về nơi đâu để ta mãi đi tìm trong màu buồn ký ức.Sao bỗng thấy nhớ ngày xưa và người xưa đến thế.......Nỗi nhớ cứ ào ạt dâng lên trong tim....Ước được một lần đi đến ngày xưa.....Được thả gót chân trần lang thang trên khắp các con đường nơi miền ký ức , được nghe tim mình nưc nở, được gục đầu lên kỷ niệm mà thiếp đi, được kỷ niệm vỗ về ru ta vào trong giấc mơ xưa cũ........ngọt ngào...

Hôm nay là một ngày thật buồn.Mọi thứ đến với tôi cứ như là một sự sắp đặt,một trò đùa của số phận với tôi. Chiều mưa! mưa từ đâu chẳng biết...mưa rơi thật nhiều, thật nhiều.Khung trời xao xác mưa bay, con đường ngập nước....Làm tôi lại nhớ Phố cũ của tôi những ngày mưa ngập nước......
Mưa rơi rơi từng giọt thật buồn.Tôi rất yêu những giọt mưa bởi mưa là ký ức, ngắm nhìn những giọt mưa bay trên phố tôi sẽ thấy mình được sống với những ngày xưa yêu dấu.

Một chiều mưa buồn, tôi lang thang đi về nơi quán vắng, tôi thích đến cái quán nhỏ gần nhà , ngồi bên ly cà phê và suy nghĩ về con người thân phận và tình yêu . Nhớ lại, từng giọt café , lặng lẽ rơi trong chiếc tách nhỏ , từng giọt nâu buồn , thật buồn ... Bỗng thấy nhớ người da diết ... Nhớ đôi mắt nâu năm nào, nay đã về 1 nơi rất xa xôi ... Tôi lại thèm cái bánh xèo chấm nước tương ngọt thuở nào như vẫn còn phản phất đâu đây ...

Những ngày mưa  xứ người sao tê tái ! mưa như hiểu lòng người , mưa xối xả , mưa như trút nước , mưa như muốn khóc cùng tôi  ...

lundi 26 mai 2008

Lại mưa buồn !

 Hôm nay mình được nghỉ phép 1 tuần nhưng lại một ngày mưa buồn & bầu trời xám xịt trông thật ảm đạm , những cơn mưa nhẹ cứ lần lượt trút xuống. Những giot nước mưa lách tách rơi xuống như những hạt pha lê trong vắt, đôi khi những cơn mưa bất chợt rơi tầm tả rồi lại dịu nhẹ đi .

 Những sự thay đổi của thời tiết làm cho cuộc sống của mọi người cũng phải thay đổi theo . Bầu trời u ám làm lòng người não nề ! Ôi , đã gần hết tháng 5 rồi mà vẫn còn mưa , nhìn mưa rơi làm mình nhớ lại những cơn mưa phùn phố Hội .Tuổi thơ những lúc chạy nhảy , nô đùa dưới mưa ...những chén chè Lục tàu xá nóng vẫn còn in đậm trong ký ức .Phải chăng bây giờ nếu trời không mưa mình ít nhớ nhà hơn .Phải làm gì nhỉ ? Xem film , nghe nhạc... chắc có lẽ chơi với Wii , với thế giới ảo hay tiếp tục viết tuỳ bút . 

mercredi 21 mai 2008

Hoa trong vườn


Lệ quyên

Hoa mẫu đơn

Trên trái đất có muôn vạn loài hoa , mỗi loài hoa có một nét đẹp , hương sắc và ý nghĩa riêng ... riêng tôi lại thích hoa Mẫu đơn nhất . Có lẽ với màu đỏ rực rỡ kiêu sa nhất trong vườn làm tôi say đắm !

Hoa lại nở rồi lại tàn ,để lại dư vị mùa xuân, hương mùa hè, sắc lá mùa thu… Qua những mùa hoa, tôi tin rằng: Khi mỗi người đến với nhau bằng tình cảm chân thành thì căn nhà ấm áp nhất chính là trái tim - một trái tim nhân hậu - "sống là cho và chết cũng là cho", biết sẻ chia, biết đồng cảm và biết ước mơ ! Và cũng xin đừng như :

" Hoa kia sớm nở chiều tàn 

Tôi xin tình bạn đừng tàn như hoa ! "

       

dimanche 18 mai 2008

thế giới blog

Không biết tôi bắt đầu viết blog từ khi nào ,ngày mới mò mẫm viết blog, tôi đi lang thang khắp nơi để xem blog của mọi người, và vô cùng ghen tị vì họ có quá nhiều bạn bè, vô vàn lời chúc tục cùng những entry thu hút đến mấy chục comment. Tôi đã ước giá như có ai đó vào blog mình hỏi thăm một câu.

Tôi đợi tới hai tháng trời vẫn chưa có comment nào. Hàng ngày, tôi mở blog với những niềm hy vọng, bởi đã viết hơn chục entry mà cả ngoài lẫn trong blog đều chưa có dấu chân ai. Sau mới ngộ ra vì trong list mình chưa có friends nào cả, mà mình lại để chế độ... friends cho cả quick comment.

Rồi tôi cũng hiểu rằng nếu muốn ai đó đến thăm mình thì phải sang làm quen với họ trước đã, phải đọc các entry của họ và comment một cách chân thành. Thế nhưng không ai thèm nhận thư mời của tôi, không ai ngó qua các entry vì có lẽ họ không thích làm thân với một cái blog trống trơn, cũng giống như người giàu không thích dính tới mấy kẻ nghèo đói ấy...tôi bỗng nghĩ ra mình phải thay profile , với cái nick "laura0404" thì tha hồ mấy chàng đến gởi comment .

Và dạo đó tôi cũng thật ngây thơ, chưa tưởng tượng được cái xã hội ảo này cũng bị phân hoá ra thành kẻ cao người thấp, cũng có những ngôi sao, những quyền lực ngầm, những mưu mô và cả những thói xấu của đời thật.

Tôi ở ngoài đời cô độc, vì bản thân không muốn giao tiếp nhiều, sống khá khép kín và có phần ẩn dật. Nhưng cũng như bao người khác, tôi có nhu cầu chia sẻ khá cao, vì thế tôi tìm đến blog. Blog với tôi là nhật ký,để viết lại những kỷ niệm khó quên , những chuyên tình online giả dối ... và ngược lại những bạn trong list là những người bạn thật sự.

Từ cái dạo vui mừng khi có comment đầu tiên cho đến nay tôi vẫn giữ nguyên cái cảm giác đó mặc dù bây giờ mỗi ngày tôi nhận được vài comment (cả quick comment lẫn trong entry), tôi vẫn luôn cẩn thận trả lời từng người nếu có thể, và luôn trân trọng những gì từ bạn bè mang lại. Những lời chúc tụng, sẻ chia, thăm hỏi đều làm tôi vô cùng cảm động.

Nếu như ở ngoài đời tôi ít khi sang nhà hàng xóm chơi, và cũng không thích ai sang ngồi lê ở nhà mình, thì trên blog, nhà ảo của tôi, thật là rộn rã, và tôi phấn khích vô cùng điều đó. Trong cuộc sống này, vội vã, hấp tấp, thực dụng, lừa lọc,chỉ cá nhân mà chẳng còn mấy ai đủ thời gian tâm huyết quan tâm đến người khác sống như thế nào nữa, nhất là nơi thành thị xứ người đầy vật chất cám dổ nhưng nhiều lúc thật nhạt nhẽo vô vị. Vì thế blog cho tôi cảm giác ấm áp chốn quê nhà mà ngày xưa tôi không phải " bonjour"như bây giờ. Những láng giềng thăm hỏi lẫn nhau, bạn bè mời nhau ly cà-phê , điếu thuốc, cùng nhau buồn vui chia sẻ.

Tôi không add bạn nhiều, dù tôi nhận được khá nhiều lời mời từ các bạn. Bởi tôi kỳ vọng ở tình bạn quá cao, không phải cứ chọn những người nổi tiếng, những blog có pageview cao, có nhiều bạn bè, cập nhật liên tục là add. Với tôi, đã là bạn thì phải biết quan tâm chia sẻ lẫn nhau, chứ nếu cứ add rồi để đấy cả tháng không thấy nói với nhau lời nào thì add làm gì? Vì thế, tôi rất tự hào vì mình có một list những người bạn rất chân tình, rất đáng yêu, và tôi dành tình cảm đều khắp cho cả mọi người, không bỏ quên ai hết. (và sẽ xoá những ai quá lạnh lùng).

Thế giới blog ảo, theo tôi là nơi để tình cảm lên ngôi, nơi để cho những sẻ chia chân tình và quan tâm sâu sắc. Nơi mà con người ta sẽ nói được, thể hiện được những gì ở thế giới thật họ ngại ngùng hay cố tình tránh né. Vì vậy, thật nực cười cho những ai muốn xưng vương xưng tước ở cái chốn ảo này, vì ngôi sao có sáng được đâu khi nó chỉ là ảo.

Khi bạn cho đi những chân tình, bạn sẽ nhận lại được những tình thân. Xin hãy để cho cái xã hội ảo này trở thành nơi trú ngụ của những điều tốt đẹp . Bon weekend à tous !

samedi 10 mai 2008

mùa hoa nở


Hoa bang lang - Jimmii Nguyen
               

 

 

Trời đã ấm và nắng cũng đã lên nhiều , chim chóc rủ nhau trở lại và bắt đầu cất tiếng hót líu lo ngoài vườn mỗi buổi bình minh thức dậy .

Năm nay Xuân về muộn , đã bước qua tháng 5 rồi thời tiếc mới nắng ấm , mùa xuân ấm áp xoá tan mùa đông tẻ nhạt dài lạnh . Đối với tôi , tháng này đẹp nhất ! Mọi người trở nên hớn hở trẻ trung , chỉ mới nóng 25°C thôi mà các cô đã mặc jupe khoe đùi rồi ! Những hàng cây trước ngỏ đâm chồi xanh mơn mởn , trăm hoa đua nở ... Hoa thuỷ tiên , Uất kim hương trong vườn vừa tàn thì Trà my và Lệ quyên nở tiếp , khéo thay người ta đặt tên thật hay cho những loài hoa màu sắc rực rở . Hoa nào cũng đẹp , hương nào cũng thơm nhưng tôi vẫn thích nhất Mẫu đơn , với màu đỏ tươi thắm rực rở như muốn làm Hoàng hậu giữa vườn nhà tôi . Tường vi vẫn chưa nở , có lẽ tuần sau sẽ nở như muốn khoe sắc với Mẫu đơn hồng trắng sau nhà .

 St. Bonnet những ngày tháng 5 , gió nhẹ và nắng khẻ khàng lướt trên con phố nhỏ , cái se se của gió khiến hồn người nao nao ... thêm 1 mùa hoa nở trên xứ người . Gió vẫn qua đây , nắng cũng vậy , cả những mùa hoa nở nơi đây đến và đi thật nhanh , cứ theo tiết mùa luân chuyển mà đổi thay... gởi lại cho ai cả 1 mùa những nhớ nhung mong đợi .

vendredi 2 mai 2008

viết thư !

<

 

Không hiểu tại sao gần 10 năm nay mình lại lười viết thư .Có lẽ trong thời đại internet , công nghệ thông tin phát triển như hiện nay thì viết thư tay dường như đã bị “lãng quên”, và người ta có lẽ là đã quen nhiều hơn  với e-mail, messenger, chat, blog,…

Từ thời xa xưa, thư từ đã trở thành một sợi dây thông tin liên lạc giữa người và người và được sử dụng rất rộng rãi như một công cụ quan trọng trong giao tiếp, phục vụ đắc lực cho các hoạt động của con người không riêng gì lĩnh vực tình cảm.

Ngày nay, các bạn thường nói rằng, viết thư thì tốn thời gian này, lại lâu mới đến được với tay người nhận đó là chưa kể thư đi bị thất lạc,…nên người trẻ đã chọn cho mình cách tốt nhất đó là e-mail, vừa nhanh vừa tiện, lại nói được nhiều (viết thư hay gõ bàn phím đều mỏi tay cả nhưng gõ bàn phím sai thì còn sửa lại được, lại có thể cắt/dán sao cho theo ý mình, chứ viết thư tay mà thế thì chỉ còn cách viết lại.!!!!!!!)., không thì hẹn nhau lên mạng chat cho lẹ, nói chuyện trực tiếp với nhau (dù cũng chỉ là bằng tay thôi) có gì còn thanh minh, bàn cãi này nọ, có khi còn choảng nhau qua cái màn hình í chớ!

Cách này thì có vẻ thuận tiện hơn cho những người ở quá xa nhau, muốn luôn có cảm giác được gần nhau (dù chỉ là trên mạng), bây giờ còn có thể vừa chat vừa ngó nhau qua webcam nữa !

Nói như vậy cũng không có nghĩa tất cả mọi người đều đổ xô vào thư thời công nghệ thông tin, vẫn có người thích viết thư tay, hay ở những nơi internet chưa phát triển hoặc chưa có điều kiện để tiếp cận với thư điện tử thì thư viết tay vẫn là ưu tiên số một!

Ngày xưa, cái hồi còn ở trong trại tị nạn ít nhất là 1 tuần mình phải viết 1 lá ...bây giờ ngược lại có khi cả năm chưa viết 1 lá thư ! Kể từ ngày có gắn ADSL , có  in – tẹc – nết  viết thư tay là sự lựa chọn tuyệt đối, bất đắc dĩ  ,giờ cũng hoà nhập và bắt kịp xu thế chung với thiên hạ, cũng i meo i mủng(e-mail), cũng chat chít này nọ, cũng bờ - lốc(blog) bờ - liếc lung tung và cũng quên dần cái thói quen viết thư.

Yêu cầu của công việc, đòi hỏi mình làm việc với máy tính nhiều hơn, mọi việc dường như đều diễn ra trên mạng, trao đổi thông tin, liên hệ công tác, nghe nhạc , tải film….mọi thứ đều là internet, đôi khi quên đi cái thói quen viết lách trên giấy (có bao giờ mất đi cái kỹ năng ghi chép bằng tay không nhỉ? Nguy thật!). Thế nhưng vẫn thích cái cảm giác, cặm cụi với tờ giấy, thầm thì những điều sâu xa với người mình muốn nói, đôi lúc lén lút; rồi cái cảm giác trông ngóng, hồi hộp, chờ đợi thư trả lời của người ta; rồi cái cảm giác chợt mỉm cười len lén, chợt u buồn, trầm lắng, chợt trào dâng một điều gì đó rất lạ khi đọc thư, rồi lại cặm cụi viết, gửi, đọc,….thú vị lắm!

Không biết mình có phải là người quá khắt khe và khó tính hay không? Nhưng mình nghĩ bao giờ cũng thế, khi ngồi viết một lá thư để gửi cho ai đó mới thấy hết được tấm chân tình dành cho nhau,. Cả cái cách viết thư cũng cho ta thấy ngừơi ta có chân thành hay không, rồi qua câu chữ, nét bút, cách thể hiện sẽ đoán biết được tính cách, lối sống của người ta ra sao….

 

Mọi thứ diễn ra vẫn cứ chạy theo công việc và nhịp sống đặt ra cho mình, đôi lúc chợt nhận ra : lâu lắm rồi mình chẳng viết thư cho ai, cũng chẳng ai gửi thư cho mình cả! Hình như mình đang đánh mất đi một phần cuộc sống  mình đã từng sống! Kiểm lại, có những bức thư tình , thư bạn bốn phương lúc còn trong trại tị nạn... hơn 25 năm rồi vẫn nằm ở góc tủ, đọc lại, mọi thứ lại ùa về như xưa, lại muốn viết cho ai đó một bức thư, muốn sống lại cái cảm giác chờ đợi, nhưng viết cho ai giờ nhỉ? Liệu thư mình gửi đi rồi có ai thèm đọc thư mình không ta? Mâu thuẫn thế đấy, rồi cứ lần lựa mãi, cuối cùng chẳng bao giờ viết được cho ai lá thư nào! Cả cái thói quen gửi thiệp chúc mừng cũng vậy, trước đây cứ đến ngày lễ là lại háo hức làm thiệp, mua thiệp, hí hoáy viết những lời yêu thương gửi tới bạn bè, người thân ; bây giờ thì messenger, điện thoại di động hoặc mail ! Lý do biện mình thì vô vàn, quan trọng là có muốn viết muốn gửi hay không thôi!

 

Thời gian gần đây mình chỉ viết thư cho một người và duy nhất một người thôi! Những lúc khó có thể đối diện để nói, để chia sẻ mình lại viết thư, để mong người nhận sẽ đọc nó và  chia sẻ với mình!

Qủa thực là cũng muốn để người nhận chia sẻ với mình và cùng tìm lại cái cảm giác của một thưở thư từ, viết lách nữa! Với người này, mình đã viết nhiều lắm, có những lá thư mình đã gửi và người cũng đã nhận, đã đọc và mình nghĩ người đó cũng hiểu những gì mình muốn nói; có những lá thư mình viết, cũng chỉ viết thôi, chưa một lần được gửi đi; có những bức thư viết xong rồi để đó cho riêng mình, có những bức thư viết xong dán phong bì, ghi địa chỉ, ra tới bưu điện rồi lại quay về không gửi (cái này gọi là khùng),…chỉ có điều người ấy không bao giờ trả lời thư mình viết cả, có nhiều khi im luôn, giận thiệt, sao mà ích kỷ thế chứ, bất công, ăn gian quá!

Đôi lúc nghĩ hay mình viết thư dở quá người ta chán không muốn đọc thư mình nữa, hay người ta sợ đọc thư mình viết nhỉ?

Nhiều khi chỉ là một bức thư ngắn ngủi và bình dị thôi nhưng nó lại là cả sức mạnh để làm hồi sinh những điều tưởng chừng như đã mất tự bao giờ, là một mũi kim, là băng dán cho một vết thương tưởng như không bao giờ liền da, vậy sao không gửi nhỉ ?

 

Hôm nay mình thật tình muốn viết thư cho ai đó…nhưng viết cho ai nhỉ ? ? ?

Steps

Flag Counter