..

Pages

lundi 22 novembre 2010

Thu sầu

 

Mưa thu sao cứ rơi tuôn
Bên thềm quá khứ nỗi buồn trào dâng

Gió mang đi những bâng khuâng
Tìm người trong mộng trao xuân thắm tình
Allée d'automne
Thu ơi... sao gió lạnh da...?
Buốt hồn viễn xứ xót xa tim buồn...
Thu này ... lòng vẫn cô đơn
Trông về quê mẹ nửa hồn đớn đau...

mardi 16 novembre 2010

Multiply, hởi những người bạn ảo !

 

Thế rồi những chiếc lá cuối cùng trên hàng cây ngoài vườn cũng rơi hẳn, hàng cây trơ trọi trông buồn làm sao ! Tự nhiên mình nghĩ đến Mutiply, dạo này xóm nhà lá mình ít có ai viết, có vẻ ủ ê, trầm xuống…. Không khí vui tươi , rộn ràng ngày nào không còn như xưa nữa… Lại có rất nhiều bạn buồn bã mà xa rời Multiply. Mình cảm thấy nhớ một ai đó, rồi một chút lo lắng khi ngày ngày phải chứng kiến sự xa cách của bạn bè…

Mình hiểu rằng mỗi chúng ta đều có nhiều lý do để hành động như vậy. Nhưng bạn hãy 1 lần thử nghĩ lại xem có đúng là tham gia vào thế giới Ảo này bạn đã từng thấy mình ấm áp hơn. Nếu chẳng may bạn gặp những hiểu lầm hoặc rủi ro khi chơi với 1 người bạn không tốt, hãy đừng vì thế mà xa rời những người bạn dễ thương khác và cũng đừng quên nhìn lại cách giao lưu, và tạo mối quan hệ thân thiết của mình với 1 ai đó.

Còn nếu như bạn buồn hoặc bạn đang thất vọng, bạn gặp khó khăn trong cuộc sống hằng ngày của mình, với những con người bằng xương bằng thịt… Hãy nói ra, hãy trải lòng bằng những con chữ… Bạn sẽ thấy nhẹ nhõm hơn... Bạn đừng im lặng mà chịu đựng 1 mình như vậy… Và cũng đừng vì những lý do ấy mà đánh mất đi những người bạn Ảo đáng yêu này… Và còn 1 điều quan trọng nữa, nếu bạn cảm thấy Blog bạn đang dùng hiện tại, bạn không thể chia sẻ được thì hãy tạo cho mình 1 Blog Ảo - hoàn toàn Ảo- và chỉ thông báo cho những người bạn mến, bạn tin cậy… Hãy tìm 1 nơi nào đó an toàn mà ở đó, bạn tha hồ bày tỏ những suy nghĩ, những khúc mắc. Hãy cố gắng làm xoa dịu nỗi đau của mình bằng mọi cách…và hãy nên nhớ 1 điều, đừng bao giờ để bản thân phải gồng mình phải chịu đựng 1 nỗi đau nào đó quá lớn. Hãy quan tâm chia sẻ để được quan tâm chia sẻ, bạn nhé.

Mình không phải là một phóng viên hay nhà báo, nhà văn hay nhà thơ... tiếng Việt lại dở tiếng Tây lại tồi... nhưng mình vẫn thích viết, viết để khỏi quên tiếng mẹ đẻ mà mình tưởng chừng như có thể bị đánh mất nơi xứ người.

Nơi xứ người, đang sống tại một làng quê xa xôi của nước Pháp. Nơi không có mấy người Việt. Mà nếu có thì họ cũng nhìn mình rất khác khi nguồn gốc về sự có mặt tại đây giữa họ và mình cũng khác nhau mà. Trong thế giới người Việt quanh đây, mình trở thành thiểu số.

Trong cuộc sống hàng ngày, không có ai nói tiếng Việt với mình. Có xem VTV4 thì cũng chỉ được nghe chứ đâu được nói. Vậy là khả năng nói tiếng Việt của mình trở nên kém cỏi một cách trầm trọng. Mình cảm thấy nói tiếng Tây dể hơn tiếng Việt. Cũng chỉ thỉnh thoảng lắm mới có một cuộc điện thoại gọi về cho người thân ở Việt Nam.

Mình giờ đây có một thói quen, những lúc buồn và chán nản, hay xem lại những bài viết mà mình từng đọc và rất thích. Không quan tâm gì ngoài những tâm ý sâu xa mà mỗi blogger gửi gắm trong từng bài, mình thất thật sự thoải mái và bình yên. Tại sao bạn phải cố tìm hiểu đến tận cùng một vấn đề trong khi bạn có thể hiểu nó theo một nghĩa rất khách quan đến tích cực? Hay đi đến tận cùng, bạn tự chuốc lấy sự thất vọng và đổ vỡ về một thứ mà bạn đang ấp ủ?

Ngày trước, mỗi khi đọc được một bài viết hay của một blogger nào đó, mình lại tìm cách làm quen cho bằng được với blogger ấy, đơn giản chỉ là muốn làm quen. Rồi cho đến khi nhiều người add nick mình và chat với mình, mình nhận ra rằng đời này có nhiều mặt trái của nó. Có không ít người hỏi mình, sao những gì mình viết lại trái ngược với tính cách hay viết nhiều về kỷ niệm...

Mình cảm ơn Multiply vì đã cho mình quen những người bạn ảo và sau đó trở thành bạn rất tốt. Họ cho mình động lực, cho những lời khuyên những lúc vấp váp trong cuộc đời.

Mình chỉ là một blogger, và  mong các bạn hiểu những gì mình muốn gửi gắm. Dù các bạn chỉ ghé thăm hay vài lời comment cũng làm ấm áp tình người của kẻ tha hương này !

mardi 2 novembre 2010

Tháng 11 mùa lá rơi...

 

Tháng 11 đến  cùng mùa lá rơi, lá vàng rơi đầy ngỏ... một mùa thu tha hương nữa lại đến. Dường như mình đang cảm thấy có gì đó ươn ướt khi những hoài niệm về một mùa thu đến. Tháng 11 đến không vội vã cũng không cô đông, tháng 11 mang cả mùa thu cùng đến, mang cả những cơn gió cùng những tia nắng và những giọt mưa phùn điềm nhiên chan chứa lên mọi vật trên mặt đất. Những tia nắng không còn gay gắt nữa, từng ánh vàng ngọt lịm dát một màu tươi sáng lên tất cả mọi vật như vun thêm cho đầy những khoảng màu nắng ấm. Cái cảm giác khi nhìn từng hạt mưa phùn rơi phất phơ, lòng trở nên thắt lại, có một chút gì đó hoài nghi khi cơn mưa lạnh tháng 11 làm ẩm ướt hết cả những ngày thu làm cho tiết trời càng trở nên se lạnh.

"Lá thu rơi rụng lao xao

Ôm thu lạnh lẻo khi nào gặp nhau ! "

Mình lại yêu thích cái mùa thu rất đỗi nồng nàn này nhiều đến vậy…mình yêu từng chiếc lá rơi, yêu từng cơn mưa vội, yêu từng buổi sớm mai mắt vẫn còn ngái ngủ mà phải ra xe... đi cày ! 

Bạn có biết không ?…

Mùa thu nơi đây nhiều lá vàng rơi lắm ! Có lá phong màu đỏ rực, có những  con đường ngập lá vàng rơi...

Mùa thu nơi đây, đôi khi là những giai điệu nhạc trong đêm lẻ loi và ngấm tận đáy lòng của người con trai đang mặc sức đa đoan buông theo dòng đời hối hả …

Mùa thu nơi đây, thỉnh thoảng vẫn có những cơn mưa dầm dề khóc, ngạo nghễ cười để mua vui cùng nỗi nhớ…cũng có lúc, Mùa thu nơi đây, cũng chỉ là những cơn mưa như trút nước và lạnh cóng cả nỗi lòng thổn thức thay cho trái tim của người con trai viễn xứ…

Thu đến thu đi, chiếc lá vàng rơi có còn khắc khoải ? Hay chỉ để lại những hoài niệm.Thời gian hãy trôi qua, ta không thể níu kéo lại ngoài kỷ niệm ... "Nothing can keep the time but memory " quả không sai !

Steps

Flag Counter