..

Pages

mardi 29 mars 2011

Người tình ảo "chân dài" hay "gà móng đỏ"

 

Ảo hay thật... Cuộc sống có muôn vàn điều kỳ lạ mà chẳng thể nào định nghĩa được. Đôi khi bạn tìm thấy những sự thật trong một thế giới ảo, nhưng cũng đôi khi bạn chỉ tìm thấy những cái ảo trong cả một thế giới thật chung quanh bạn. Cho nên hãy cứ tận hưởng những giây phút bạn được sống thật với chính mình dù là đang trong thế giới ảo hay thật. Ai đó đã từng lên án việc chat chit chẳng mang lại ích lợi gì, nhưng với tôi đó là một phần thú vị trong cuộc sống, nó mang tôi đến gần với mọi người hơn dù họ ở bất cứ nơi nào trên thế giới. Tôi muốn nói với những người bạn trên blog của mình rằng... tôi yêu họ biết bao và cám ơn cuộc sống đã mang đến những giây phút tình cờ để chúng tôi được mãi là những người bạn của nhau...
Các bạn nghĩ gì về câu chuyện này tình cờ mình đọc trên mạng :
  

  Lang thang giữa Sài gòn của những ngày còn lại trên quê hương... ghé vào quán café có wifi để check mail, thình lình thấy em N.A trên mạng, tôi bèn ngỏ ý mời em tới quán cà phê này uống cà phê tán phét chút xíu. Không ngờ em đồng ý vì tôi muốn viết 1 bài viết thật chân thực về "Người tình ảo".

 Hai tiếng sau em đến. Em mặc bộ đầm rất đẹp, trang nhã, phù hợp cho một buổi trưa Sài Gòn nắng gắt thế này. Đây là lần đầu tiên tôi gặp N.A trông em xinh xắn, mái tóc dài ngang vai, trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt và bước đi tự tin. Em chào tôi như 2 người bạn đã quen nhau từ lâu, em vốn thân thiện và dễ gần là thế.

Tôi mở lời luôn:

 Chào N.A, dạo này nhìn N.A xinh ra, em có gì mới không, kể anh nghe với?

  (Cười) Em vẫn vậy, anh à, chỉ có người tình là mới!

Anh nghe nói, em là thuộc loại "chân dài" với những bức hình đáng yêu, dễ thương đựơc các bạn trai rất ấn tượng và yêu thích. Vậy em có thích cách tạo hình mà em mang đến cho mọi người không?
Em thích anh à. Nhưng đôi khi đó là một rào cản cho em. Đàn ông trên mạng gặp em, họ yêu thích cô gái trên mạng nhưng em ngoài đời khác đôi chút anh à!

Khác là khác thế nào, em kể anh nghe đi!

Hì,(lại cười) em không phải lúc nào cũng xinh tươi và biến hoá kỳ ảo như trong hình. Anh biết là em phải mất cả buổi để make up, tạo dáng và chụp cả trăm tấm mới lựa ra được vài tấm ưng ý như vậy để post lên mạng đó. Còn đàn ông, họ đến với em chỉ vì em xinh và thế là em cảm thấy thật áp lực. Không biết họ có nhận ra là tính cách của em cũng rất đáng yêu không nữa!

Chuyển từ đề tài chụp hình chúng tôi ngừng lại đôi chút và chuyển sang đề tài viết blog. N.A không những là một cô gái rất xinh đẹp mà những câu văn, câu thơ của em cũng rất đi vào lòng người, chúng lớn hơn con người nhí nhảnh ngoài đời của em.

Đôi mắt em nhìn xa xăm ra dòng người xuôi ngựơc, nói nhỏ với tôi như sợ ai nhìn thấy:

Anh à, em nói thật, không hiểu sao, đàn ông gặp em khoảng 2 lần là lại có ý muốn “chuyện đó” với em! Thật em không hiểu nổi! Những loại đàn ông như vậy em cũng gặp đúng hai lần là em bấm nút cho họ “biến” ra khỏi cuộc đời em. Sao đàn ông họ lại kỳ lạ thế nhỉ? (Em xin lỗi tôi vì tôi cũng là 1 thằng đàn ông 100%).

Em nói luôn như sợ tôi nói mất lời của em:

Họ nghĩ những gì em viết về cuộc đời về tình yêu tức là em rất từng trải, rất khéo léo chiều đàn ông nhưng họ không hiểu là văn chương có quyền bay bổng đôi chút. Còn em, em yêu ai là yêu chết bỏ, yêu hết lòng, không lăng nhăng như các cô gái trong chuyện em viết đâu.

Em nói vậy anh đồng ý, nhưng em vẫn gặp các bạn trai trên mạng thường xuyên. Vậy theo em, đâu là thật, đâu là giả?

Trên mạng có rất nhiều loại người, anh à. Có những người gặp em chỉ vì em là "chân dài", chỉ vì em đẹp, chỉ vì văn em hay. Có những người gặp em vì tò mò, và có những người gặp em chỉ vì…muốn được ôm em, hôn em. Và chỉ cần gặp 1 lần là em biết mục đích của họ đến với em là gì!

Và giờ này em có bạn trai chưa hả N.A?

Chưa anh à. Em chỉ có khái niệm “chồng” tức là người hằng đêm nằm bên em, còn bạn trai em không biết định nghĩa thế nào, vì em có khá nhiều, em không biết xếp họ vào đâu cho hết.

Này em, có biết em may mắn lắm không, người ta thì tìm bạn trai mãi không ra còn em thì không biết xếp đâu cho hết. Em có thấy mình may mắn không?

Không đâu anh à, đôi khi em chán vai diễn của em với những hình tượng em tạo ra. Em muốn mọi người và đàn ông nói riêng nhìn em với một con mắt khác, là một cô bé N.A hiền dịu, nhu mì, đoan trang và ngoan ngoãn. Em không muốn xinh tươi trong bộ đầm kia, đến những cuộc hẹn trên mạng ảo để tìm một tình yêu thật sự, anh à. Đôi khi em muốn dừng lại.

Vậy em có quyền dừng lại mà!
Chưa dừng được anh à. Nhiều người đàn ông đẹp trai, giàu có và xứng đáng đang chờ em ngoài kia.Tôi cám ơn N.A vì cuộc nói chuyện thú vị...

Rồi em bấm iphone 4 cho một anh chàng nào đó để tiếp tục một cuộc hẹn tiếp theo. Em ấy là vậy, là hẹn hò, là gặp gỡ. Tôi tự hỏi, không biết, với chính cô "chân dài" xinh đẹp kia, đâu là tình thật, đâu là tình ảo, hả em??? hay chỉ là "con gà móng đỏ".

 

vendredi 25 mars 2011

Xuân về nơi đây

 

Mấy ngày nay khí trời trở nên nắng ấm có lẽ giao mùa nơi đây... Xuân về giữa lúc đất trời còn ngái ngủ trong tấm áo mùa đông. Cuộc sống còn đang lẩn mình trong cái lạnh, đã ba hôm rồi mình ra xe đi cày phải còn cạo kiếng. Trên mỗi con đường vào sáng sớm còn vương vãi những lớp băng trắng mỏng đọng lại trên lá cỏ. Đâu đó người ta vẫn thấp thỏm mong chóng cho cái lạnh qua nhanh. Thì đó, nắng bỗng gõ cửa và nàng xuân cũng vừa bước tới.
Màu xanh dần dần sáng lên từ góc trời phía xa. Mùa đông lẳng lặng rút êm cùng những con gió bớt lạnh. Từ đâu mà những đàn chim xuất hiện lượn lờ trên tầng không và gọi mời cảm giác khoan khoái. Cây cối ngoài vườn đổi màu từ xám đen hiện dần lên màu nâu tươi mới. Lộc non mơn mởn nhảy nhót trên từng nhánh cây tưởng đã già cỗi. Những đóa Thủy tiên đang nở vàng rực rở khoe sắc. Khắp nơi cảnh vật chào xuân với tất cả vẻ đẹp thiên nhiên rạng rỡ. Lẫn trong đó, mỗi gương mặt người thêm chút tươi vui. Nắng ban mai nơi đây vẫn còn vương hơi sương lành lạnh, mang theo cơn gió thoảng lạnh cũng đủ để thấy se sắc nhớ Phố Hội.

Mình vẫn yêu những ngày nắng Sài gòn, cũng như lúc mưa. Mưa nắng Sài gòn đỏng đảnh thất thường như tính nết người con gái mới lớn, nhanh đến nhanh đi như "tình ảo", vội vã để rồi chợt quên chợt nhớ mong manh, dịu dàng tha thiết nhưng cũng thật đáng yêu. Mới ngày nào đó còn lang thang giữa trưa nắng ở Sài gòn, giữa cái ồn ào của cuộc sống bon chen. Giữa nhịp sống bộn bề, giữa những đông vui, tấp nập đó... giờ đây ta lại cô đơn lạc lõng nơi xứ người. Nhớ một buổi chiều SG sau những cơn mưa bất chợt ta thấy cái bình yên, tỉnh lặng của thành phố sau một ngày ồn ào náo nhiệt, cùng bè bạn ghé quán café gọi một tách café sữa nóng, ngồi bên cửa sổ hít hà hương thơm & ngắm phố phường vội vã trong cơn mưa. Cảm giác thật nhẹ nhàng, yên ổn trong không gian tỉnh lặng đó lại vang lên bài hát : "Trời còn làm mưa, mưa rơi, mưa rơi... " làm nhớ lại thời Trung học, nhớ màu tóc nâu...

Ta trở lại, ta ra đi... để còn có thể sống tiếp cái quãng đời còn lại, ta sẽ trở về dù không biết khi nào nhưng ít nhất là khi ấy Sài gòn hay phố Hội vẫn còn nhớ tên ta .

lundi 21 mars 2011

Một chút gì để nhớ...

 

 

Mới đó mà đã hơn 2 tuần nó giã từ xứ Việt. Thời gian không bao giờ dừng lại và cũng không chờ một ai. Hôm nay một ngày nắng đẹp, nắng nơi đây không oi ả gay gắt như xứ mình nhưng cũng làm cho nó nhớ lại những gì đã qua từ tháng trước. Ai đó cho rằng:“ Có những điều trôi qua, có những người trôi qua, có những tình cảm trôi qua, và có những thứ đọng lại trong ta thì đó là nỗi nhớ” đúng thật.Có bao giờ bạn bắt giác dừng lại giữa cuộc đời và nhìn ngắm lại những gì đã qua, những kỷ niệm, những hình bóng đã cũ, những nụ cười đã cũ nhưng vẫn nằm lại đó, vẹn tròn, và quá khứ sẽ như một thước phim quay chậm cũ hiện lên trước mắt, nhắc ta nhớ, những nỗi nhớ khi mơ hồ, khi rõ ràng, những nỗi nhớ mà đôi lần ta lại gọi bằng cái tên mộc mạc: nỗi nhớ không tên.

Nhớ hôm nào lòng nôn nao ngồi chờ chuyến bay từ Sài gòn về Đà nẵng...chỉ chưa đầy hai mươi phút taxi (từ Đà nẵng về Hội an) thong dong trên một chặng đường dài hơn 30km, nó đã trở về với cái thị xã Hội an nhỏ nơi hai mùa mưa nắng...đúng tối 30 Tết.

Mệt nhoài! Bước xuống khỏi chiếc xe, mang hành lý vào nhà mới. Rồi vội vã chạy ra nhà cũ nhậu nhẹt cùng đám bạn cũ đón giao thừa. Nó đã về tới phố Hội chăng! Một người bạn lại nói:" Mi đi mô mà biệt tích luôn!"Nó chỉ mỉm cười... 1, 2, 3 dzô. Một ngụm cognac nóng cả người làm quên đi cơn gió lạnh cuối năm mà người ta cho là lạnh nơi đây nhưng với nó chỉ thấy mát. Rồi một cơn gió ùa tới... Gió mát, nó yêu gió lạ thường.

Nó ít khi về quê... Nó chỉ quay về chỉ những khi nó cần, rất cần một khoảng không gian và thời gian để nó nghĩ ngơi, nuôi dưỡng lại những tâm tư, tìm lại những gì đã mất.

Một chút gì để nhớ...giờ đây nó đang nhớ gì ? Có hay chăng những hình bóng...người em gái Quảng nam thiết tha trong bàn nhậu hay những "con gà móng đỏ"tơ thơm miền Tây...

Nỗi nhớ thật lạ, khi chợt đến khiến ta ngỡ ngàng, khiến ta chìm trong một nốt trầm xao xuyến. Cuộc sống như một bản nhạc dài, mà đôi khi dừng lại, như một nốt lặng giữa những phím đàn, để nghe yêu thương, nghe nỗi nhớ ùa về, nghe những gì thuộc về quá khứ bỗng chốc trở nên sống động, khơi dậy những cảm xúc đã ngủ quên trong tâm hồn... Còn một chút gì để nhớ, còn một chút gì để thương ???

dimanche 13 mars 2011

Trở về Phố Hội ( tt )

 Trở về quê hương  lần này sau nhiều năm xa vắng. Cảm giác thật lạ! Lúc máy bay sắp hạ cánh trên bầu trời Việt Nam tự nhiên tim mình đập mạnh và cảm giác khó tả lắm. Ngắm nhìn Saigon sau bao nhiêu năm rời xa nó. Lần này ra khỏi Hải quan lẹ hơn, chỉ có chờ hành lý hơi lâu. Một người Việt bên cạnh thốt lên: “Ôi sao mà léo nhéo tiếng Việt nhiều thế! Nghe sướng cả tai”. Mình bật cười vì câu nói vui vui của người bạn.

 

Sàigon đón đứa con lang thang trở về nơi đất mẹ…

 

 

Ngồi trên taxi về Gò vấp, nhìn Sài Gòn về đêm vẫn lung linh ánh đèn huyền ảo trên những con đường rợp bóng cây. Sài gòn lúc nào cũng nhộn nhịp người qua phố. Sài gòn bây giờ hình như nhiều xe hơi & gắn máy hơn trước. Sài gòn bây giờ hình như là khói bụi & ô nhiễm hơn xưa. Và chắc chắn một điều là có nhiều thay đổi! Và có một điều mà suốt 8 năm qua không thay đổi và làm mình ngạc nhiên, đó là những quán nhậu & cà phê đầy đường … Sàigòn vẫn thế…

Sáng thứ hai kể từ ngày trở về, cùng người bạn hàng xóm thả hồn nơi quán café đầu ngỏ. Mình nhâm nhi ly café đá to đùng đắng nghét. Nghe lòng chơi vơi qua từng câu hát: "Em ra đi nơi này vẫn thế… Vẫn có em trong tim của mẹ… Phố em qua gạch ngói quen tên… Em còn nhớ hay em đã quên?! Em còn nhớ hay em đã  quên?! "

 

Những bài tình ca của TCS cất lên…, và dường như nỗi cô đơn chính là vực thẳm linh hồn mà nghệ thuật cần đạt tới, như đạt tới chân thân của mình, để từ đấy cũng biết khước từ mọi ảo tưởng cuộc đời. Những bản tình ca của Ông cuối cùng lại là bài kinh cầu bên bờ vực thẳm, lay động ý thức về thân phận ở bất cứ ai mê muội định tìm một chỗ ẩn trốn an tòan giữa cõi đời.

Và đâu đó trong cuộc đời này: "Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm...", mình sẽ đi thăm...

Sẽ tranh thủ gặp gỡ bạn bè cũ thân thương trước hết. Nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi sẽ đi thăm. Thực hiện những kế hoạch nho nhỏ cho mình…

 

Quê hương hãy mở rộng vòng tay đón người con viễn xứ trở về !

mercredi 9 mars 2011

Trở về phố Hội

 

Ai cũng có quê hương nhưng khi ra đi lại luôn nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn... với mình Phố Hội lúc nào cũng trong tim mặc dầu nhiều năm xa vắng.

Lần đầu tiên sau gần 8 năm xa quê hương, tôi mới có cơ được hội trở về. Tám năm, một khoảng thời khá dài, hay nói đúng hơn là đủ dài để những thay đổi tưởng chừng như không thể cũng sẽ xảy ra. Càng gần đến Việt Nam tôi càng trở nên náo nức, và tim tôi đập càng mạnh hơn khi máy bay gần đến Sài Gòn. Nhưng, trong cảm giác vui mừng và náo nức đó, bỗng dưng minh lại có cảm giác lo sợ. Tôi sợ rằng sự thay đổi quá mức của những cảnh vậy cũ, những con người xưa sẽ làm tôi lạc lõng. Và điều tôi sợ nhất đó là những thay đổi, những sự thật sắp hiện diện trước mắt sẽ như một cơn sóng lớn cuốn đi tất cả những hình ảnh và kỷ niệm đẹp mà bấy lâu nay tôi vẫn rất trân trọng.

Khi máy bay từ từ tiến về Sài Gòn và đặc biệt là lúc máy bay hạ cánh, hình ảnh của những ngôi nhà cao tầng, những cánh đồng xanh mướt, những dòng sông uốn khúc trĩu nặng phù sa mà lúc ra đi tôi không có dịp nhìn khiến tôi cảm thấy Việt Nam rất xa lạ, xa lạ như lần đầu đến thăm một nước nào đó. Nhưng khi bước chân xuống phi trường, cái nóng oi bức của những ngày cuối năm, khung cảnh chen chúc của những gương mặt Á đông xa lạ nhưng tưởng chừng như rất thân quen kia khiến cho kỷ niệm lại tràn về trong tim và tôi cảm thấy Việt Nam không còn xa lạ nữa.

Trong chuyến đi này, tôi đã có cơ hội được gặp những người bạn mà lâu nay tôi chỉ biết qua những cái nick trong yahoo hay multiply, tôi được gặp lại những người thân, và những người bạn đã gắn bó với tôi suốt thời thơ ấu. Tuy nhiên, bên cạnh đó cũng có một số người mà vì một lý do nào đó khiến tôi không thể gặp được. Nhưng dù sao, tôi đã trở về, về đến quê hương của mình...

"Ta trở về người còn nhớ hay quên
Hay tất cả bồng bềnh trôi theo sóng
Góc tim nhỏ đã xóa nhòa hình bóng
Và lu mờ vào một cõi xa xăm."

Steps

Flag Counter