..

Pages

mercredi 29 juin 2011

Mưa rơi... cuối tháng 6...

 

Thời tiết tháng 6 năm nay thật đỏng đảnh, sau những ngày nóng bức giờ lại mưa. Những cơn mưa buồn lại đến, những ngày tháng chầm chậm lặng lẽ trôi đi trong quá nhiều những hoài niệm...

Dòng thời gian cũ mèm ném vào những khoảng lặng vô tình đơn côi, ngập tràn những ký ức cũ, bỗng nhiên thấy chơi vơi quá, chơi vơi đến nao lòng...khúc buồn ngày xưa vẫn hát bây giờ đã đi đâu mất để con người đi tìm trong những hư không ... có vội vàng quá không khi ngày mới chỉ đi qua mới đây thôi..

Cuộc sống vội vã quá nên cứ đẩy mình trên chuyến xe cuộc đời ...chẳng biết có bao giờ đưa ta về tuổi thơ.

Ngày hôm qua, tưởng chừng mới đó mà giờ đã xa tít tặp rồi, lòng thấy nhớ quay quắt những khoảng trời rất cũ ấy, nhớ lắm, nhớ những con người gắn bó với nó. Dường như trốn chạy là một việc không hề dễ dàng khi trong lòng còn quá nhiều những khắc khoải thế này. Quặn thắt lắm! Biết làm gì để mọi thứ có thể trở về ngày cũ đây??? Không ai có thể cho mình biết một con đường nào để trở về những lối cũ, những gương mặt cũ, nỗi niềm cũ, cả những góc khuất cũ trong sâu thẳm lòng nhau nữa! Cảm thấy mệt mỏi và trống rỗng vô đỗi!

Có thể thứ tha không? Có lý do gì để thứ tha không? Hay vẫn chỉ là những lý do để không thể tha thứ thôi? Tìm kiếm trong mệt nhoài những điều tưởng chừng như đã có thể, vì lòng tin vẫn luôn đầy, nhưng không phải thế. Vì yêu thương lớn quá nên những giận hờn, trách móc cũng chẳng thể nào nhỏ nhoi được.

Thèm lắm một sự ra đi để rồi có thể trở lại, chuyến đi của những cuộc đời long đong mãi chờ đợi điều gì đó xa xăm lắm, xa xăm đến muôn trùng sóng gió! Đôi khi, tự hỏi, ta có cần cho ai không? Có ai cần ta nữa không? Hay mình cứ mãi đứng ở một góc tối như thế này mãi thôi. Cứ nghĩ như ai đó vẫn thường nghĩ rằng: khi cho đi thật nhiều cũng là lúc nhận lại thật nhiều, nhưng không phải vậy đâu, những gì đã qua chỉ là để bù đắp thôi, chỉ để cố cân bằng mọi thứ thôi chứ không phải là cho đâu. Vì ta đã mượn của đời quá nhiều nên bây giờ ta phải sống để trả, biết có trả được hết không, có lẽ là sẽ o bao giờ trả hết được vì mình có biết mình đã làm gì đâu, có biết mình đã lấy gì của ai đâu mà bây giờ cứ phải đong đầy trong chính vơi cạn của mình thế này. Mọi thứ đã chẳng thể nào dừng lại ở ranh giới của nó được nữa, đã đi xa quá rồi. Ta phải làm gì đây, để trả lại mọi thứ??? Hay ta phải nhận về mình những day dứt đó cho đến hết cuộc đời này??? Phải thế không? Vay mượn cuộc đời là thế để rồi trả lại nhau bằng những chia cách thế này uh?

Cần cho mình một góc tối nhỏ nhoi để thấy mình trong đó, vậy mà cũng thấy khó khăn, khó khăn trong cả giấc ngủ, cả hơi thở, bước đi, cả giấc mơ chập chờn...thì cứ cho rằng ngày không vội vã, chỉ vì người vội vàng thôi; nhưng sao vẫn thấy mình bé nhỏ lắm, chẳng thể nào giữ hết những chất chứa trong lòng để không còn những mặn mòi, mỏi mòn nữa.

Bất giác muốn để ký ức được dong dài, lênh đênh, sầu vợi, ...và mong nó ngủ yên ở một khoảng xa nào đó. Ta sẽ thôi nhìn ngắm cuộc đời để sống như ta sẽ phải sống! Chỉ mong lúc ta mỏi mệt nơi cuối con đường ta sẽ được về một bến neo đậu nào chỉ mình ta...

samedi 18 juin 2011

Hoa tháng 6




Bướm ơi, bướm hởi, bướm à !
Tú cầu đã nở, la đà nơi đâu ?

samedi 11 juin 2011

Thực hay ảo... Cảm nhận thế giới ảo này !

 

 

Thế rồi sau những ngày nắng hạn, cơn mưa tháng sáu trút xuống như bao nỗi buồn, bao nỗi hờn ghen và bao giận dỗi. Cơn mưa như muốn xóa đi những dấu vết, dấu vết một thời, một tình yêu vay mượn, một cảm giác chơi vơi và một lối thoát không ngã rẽ. Mưa xuống chỉ làm cây cối ngoài vườn vui tươi xanh mơn mởn... Một ngày tháng sáu nơi đây, mây trôi nhè nhẹ, nắng nhạt. Cái vạt nắng của tháng năm còn rớt lại, sưởi ấm trái tim một kẻ hay online dễ chừng đến mười năm rồi, nhiều khi tưởng như mình ảo giữa cuộc sống thực, và đôi khi muốn tìm cái phần thực trong thế giới ảo này. Cho đi, nhận lại được nhiều, không ít lần rơm rớm nước mắt "cá sấu". Rất khó giải thích.

List yahoo cũng khiêm tốn thôi, không nhiều, chủ yếu là gia đình. Phần nhỏ còn lại là bạn bè quen biết. Có những nickname mà mỗi sáng đều vui vẻ với mình bằng những icon ngồ ngộ, khởi đầu ngày mới dễ dàng hơn. Thế nhưng, dường như theo một quy luật rất đáng ghét "bữa tiệc nào rồi cũng tàn", có những nickname không bao giờ lỡ xóa khỏi list mà vĩnh viễn mình để ở trạng thái ẩn.

Mình đến Multiply một cách tình cờ...online vô blog đọc những entry thiên hạ, nhiều khi muốn lặng lẽ quay đi, nhiều khi chỉ muốn nhếch mép một cái với thế giới thực thu nhỏ, biến thể trong con chữ. Tìm vui, không gì khác. Nhưng vẫn mải miết tìm cho mình những thành thật được biểu hiện bằng cảm xúc của chính bản thân. Không hiểu sao, thấy một bạn vì quá nặng lòng với những ân tình trong thế giới này, bị cuốn đi nhiều nên nhiều lúc muốn nói lời tạm biệt, mình lại thấy buồn. Thật ra, mình có buồn phiền hay giận hờn gì ai đâu. Thế giới ảo mà ! Hơi sức đâu mà bỏ bụng ! Nếu có, như một blogger nói, chỉ cần một cái "delete" thôi mà. Có gì phải quá bận tâm? Mà sao mình lại có thể buồn phiền hay giận hờn gì được chứ! Đã bao lâu sống với Multiply, mình chưa hề nhận một lời khiếm nhã hay một lời bình luận thiếu thiện chí, chỉ vài lời thiếu tế nhị. Ngược lại, thấy mình sung sướng ngập chìm trong một vùng trời yêu thương với những tin yêu và mến mộ mà các bạn đã gởi trao. Thử hỏi mình còn có thể đòi hỏi điều gì hơn thế nữa?Ở nơi đây mình lại được nói và viết thứ ngôn ngữ mà đã từ lâu rồi chìm dần vào quên lãng trong trí nhớ. Được nói và được viết như thế này trên xứ người quả là một hạnh phúc lớn. Mình không thực sự quan tâm có bao nhiêu người đã xem những gì mình viết. Viết chỉ riêng cho mình thôi hay cho ai đó, bằng ngôn ngữ mẹ đẻ mà ít khi có dịp để viết & bày tỏ nỗi lòng. Và thêm một điều này nữa: Tất cả những gì mình viết, rồi chỉ xin được... gió cuốn đi. Mà rồi gió chắc sẽ cuốn hết đi những gì mà mình đã viết, nhưng những ân tình mà các bạn đã gởi trao thì có lẽ chẳng thể nào. Thực lòng mà nói, những ân tình ấy làm mình thấy... "nặng lòng". Ước gì hiện hữu một nút "delete" nào đó trong những ngăn kéo của tâm hồn, để khi cần, chỉ cần nhấn một cái thôi, mọi xúc cảm trĩu nặng sẽ biến tan.

Thực ra, với thế giới này, thấy mình rộng lượng hơn cuộc sống thực. Không phải vì ẩn mặt với nhau, không phải vì xa xôi, cũng không phải vuốt ve cuộc sống này mang lại. Chỉ là ta muốn đơn giản hơn cuộc sống vốn ngột ngạt, hối hả của thực tại. Ở đây, ta tìm được những gì ta chưa có ở thực và đổi lại, ta cũng nhận được những thứ tương tự. Đời thực không ai thẳng cánh với ta, nhiều khi thấy phũ tệ đấy. Nhưng vì nó khác thực, vì nó là chỗ để ta trốn chạy, thế nên ta dung nạp nó...Thực hay ảo đừng nên cố tìm hiểu, mình chỉ mong các bạn ghé xem hay vài lời comment... ảo thì tình cảm cũng ảo thế thôi. Cần phải có sự dung hòa giữa thật và ảo. Tình cảm lúc ấy mới thật đẹp ! Cám ơn thế giới ảo này cho ta những người bạn chân tình !

Steps

Flag Counter