..

Pages

vendredi 28 octobre 2011

Cơn mưa thu & nỗi niềm

 

Đã cuối tháng mười rồi, trời vẫn mưa, mưa như tháng chín, tháng mười xứ mình. Những cơn mưa cứ chợt đến chợt đi tạt ngang qua mỗi sáng hoặc chiều gấp gáp mang về cho ta cái se se lạnh khi mùa Thu vẫn còn đang ở bên ta. Thu đến, nỗi niềm riêng của một kẻ xa nhà, biết bao điều bâng khuâng muốn nói. Đâu đó có người đang hân hoan sắp được trở về quê nhà ăn Tết.... còn ta đang nhìn lá rơi... nhớ về một ai đó... ai đã đến mang cho lòng ta bao nỗi nhớ, cả vô hình lẫn hữu hình nhưng đều tồn tại và cảm nhận thấy. Nỗi nhớ mênh mang trong lòng người mỗi độ Thu về, hay nỗi nhớ một ký ức hữu hình nào đó, một dáng hình hay khuôn mặt đã từng một thời quen thân mà để rồi đã lại xa như chưa từng gặp. Tất cả hòa quyện trong ta làm thành một dư âm khó tả, nhiều khi dào dạt đến nao lòng, có lúc lại lâng lâng nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi lờ đờ vô định, như thể tất cả chỉ phù du thế thôi, chỉ là những cánh bèo buông xuôi trong dòng thác cuộc đời này. Nhìn cơn mưa rơi, bỗng chạnh lòng nghĩ tới cái ý trong một bài hát nào đó:

Cơn mưa miên man, muốn xoá đi ngàn nắng vàng
Anh mãi suy tư muốn xoá trong tim bóng hình ai nhưng vẫn yêu
Em ơi nơi đâu, có biết anh ngồi vẫn chờ hỡi em hãy về
Dù đông đến đây, dù hạ có về, dù gió mưa não nề

Ngày em đến, những làn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc, ngày em ra đi cũng lại là một ngày nổi gió, có điều gió này mang theo cái hơi lạnh từ phương Bắc xa xôi tràn về làm run rẩy những chiếc lá cuối cùng đang gắng gượng, cố níu kéo những hơi thở tàn của kiếp phù sinh trước khi thả mình vào cõi hư không của tạo hóa. Và cũng chẳng biết từ bao giờ anh lại yêu màu lá vàng đến thế! Chẳng phải vì chúng đẹp một cách giản dị đời thường hay gắn liền với những hồi ức sâu đậm nào đó trong quá khứ, đơn giản chỉ bởi vì chúng luôn gợi lên cho anh nỗi nhớ về em.

Mùa Thu đến! Chúng làm anh liên tưởng đến sự diệu kỳ của cuộc sống này, về vòng tuần hoàn bất diệt của cây, về ý nghĩa nhân sinh trong sự nối tiếp theo một hành trình bất tận của chu trình sự sống... Đó là vòng quay kỳ diệu của đất trời mà trong đó em - bước quá độ vĩnh hằng hay sự nối liền giữa quá khứ, hiên tại và tương lai đơn giản là một phần quan trọng không thể tách rời.Thế rồi em ra đi, cũng nhẹ nhàng như khi em đến... em ra đi để cho một mùa Thu mới theo cùng những cơn gió lạnh tràn về. Ta không buồn, ta chia tay em trong tâm tưởng, ta thầm mong cho em mãi bình yên như em vẫn thế bất chấp sự trôi chảy của dòng đời.

mardi 18 octobre 2011

Tháng mười thu đến muộn

 

Đã giữa tháng mười năm nay trời mới thật sự vào thu, khí trời thay đổi, lạnh dần. Bầu trời ít nắng, gió thổi se se từng cơn làm tê tê nơi cổ. Không khí dễ chịu hơn một tí vì trời không còn nắng gắt. Những ánh nắng vàng hiếm hoi của những ngày đầu thu cũng khiến cho con người cảm thấy ấm áp hơn...Tháng mười đã về rồi, đã bao lần mình tự hỏi: "Thu đến rồi sao…?"

Hôm nay chợt ngẩn ngơ trước một cơn gió lạ, chút lành lạnh đầu mùa. Ngoài vườn lá ngã vàng rơi..., kỷ niệm năm nào đã đóng băng lại tan ra… trào lên một niềm nhớ, yêu thương dâng đầy con tim nhỏ…

Tháng mười thu đến…ta lại về với tình yêu muôn thuở, lòng hoài vọng xa xưa. Một chút nợ duyên đong đầy trong ly rượu nồng, uống một ngụm cho lòng mình thanh thản, nóng ấm trong cõi bâng khuâng…

Tháng mười về cùng cành hoa thược dược vẫn còn đơm hoa muộn màng, vài chú cu cườm ngoài vườn vẫn hót cú cu như báo hiệu một mùa thu tha hương nữa đã đến, cùng với cơn gió lang thang tìm hoài tia nắng, chiếc lá lìa cành còn cất tiếng ca.

Tháng mười của những chờ mong, của những điều mà ta yêu ta quý. Lục tìm ngăn ký ức, những nụ hôn ngây ngô... lòng bỗng cô đơn, chút lá vàng rơi trong chiều xưa ảo ảnh. Tháng mười chín những yêu thương khắc khoải, quả ngọt thơm như vị môi hồng.

Tháng mười thu đến muộn màng, chơi vơi những câu thơ tình vụng dại, những nụ cười hồn hậu, những hạt cát nằm yên nghe hát, du dương điệu nhạc cuộc đời.

"Chuyện cũ qua rồi tựa gió đưa
Tri âm luyến nhớ mấy cho vừa
Thu sang có kẻ sầu đơn lẻ
Lặng ngắm phương trời gạn nỗi xưa"

 

Steps

Flag Counter