..

Pages

jeudi 22 mars 2012

Thủy tiên




Trời ấm trong xanh nắng toả vàng
Mây ngàn lơ lửng suối reo vang
Bướm vờn êm ả đôi tha thướt
Ong réo vi vu cặp nhịp nhàng
Thơ thới chiều xuân đem gió tới
Thủy tiên sớm xuất đón xuân sang
Tóc ai duyên dáng bờ vai phủ
Thơm ngọt tâm trong tỏ rõ ràng!

mercredi 21 mars 2012

Xuân đến !

   

Xuân đến thật khẽ, ta cũng chẳng biết mình còn cảm giác để nhận từng hơi lạnh của buổi sớm mơ không nữa. Chẳng biết bao giờ những giọt sương mỏng manh kia thôi vương cành lá, chẳng biết khi nào làn gió nhức buốt kia ngừng lay tiếng u huyền nơi mảnh trời ta. Xuân đến, xuân đi hay người đi, người về như những tiếng sóng lùa êm trên mặt biếc. Ta chạnh lòng tê dại, chỉ biết ngậm ngùi tiễn biệt người đi qua mùa với lỗi hẹn một mối tình si.

 

Bước ra vườn nhìn hoa đào nở với ánh nắng bình minh, làn sương đang ôm những cánh hoa mỏng manh, như thể chẳng đủ níu bước một bóng cố nhân đi. Một chút gió xuân về cũng se sắt lạnh, hanh úa tâm hồn kẻ cô phàm đứng dưới trời tịch liêu…

Thời gian trôi qua lẹ quá! Mới ngày nào người nhặt tặng ta từng mảnh thu vương đầy nắng, người kết sợi tơ hồng se chỉ cho một mối lương duyên. Người hạnh hỷ cười với từng nét u ngoan không gượng gạo, ta chỉ biết hạnh phúc đứng bên chiếc bóng tối tăm của cuộc đời, mà không hề biết đến ngày mai. Ta thầm như cám ơn tất cả, thầm vui mừng, thầm rớt những giọt sầu vương, lắng vội vào đêm để nắm trong tay nhẹ tan một hạnh phúc vẹn đầy.

Đã mấy mùa xuân qua, ta vẫn còn đó, vẫn ngày ngày, trông ngóng...cứ mỗi độ xuân về... chợt ùa về với cái kỷ niệm xưa cũ, vốn đã chôn giấu và như ngủ quên trên bờ vai ai ngấn lệ chưa đong đầy. Về rồi biết nương náu chốn nao? Hay đọng lại trên đôi mắt ướt , trên bờ mi cay. Rồi lấy ai để lau khô những dòng lệ ấy? Và biết đâu thế gian cố nhân được mấy người, để trong mắt ta người dần thành kẻ huyễn hoặc!!! Ta biết cố nhân đi cố nhân sẽ chẳng về , và ta cũng chỉ mãi là kẻ cô phàm say xưa bên những u huyền của người còn xót lại một chút mà thôi...

 

mercredi 7 mars 2012

Feulleté à la viande




Mong một chút nắng ấm...

Mới tuần qua nắng ấm đẹp trời, hôm nay trời lại đổ mưa phùn... những cơn mưa luôn làm mình buồn. Kỷ niệm ngày nào lại ùa về theo tiếng mưa... Người ta không thể sống chỉ để hoài niệm mãi quá khứ phải không ? Lại mưa. Mưa hoài. Mưa mãi...

Trời mưa như kéo theo chút giá rét tim ai?

Hình như xứ mình đang nắng ấm. Hãy gửi cho mình chút nắng ấm đi. Nơi đây xứ người vẫn còn lạnh. Cái lạnh xuyên qua lớp quần áo dày cộp mùa Đông. Cái lạnh xuyên qua da thịt như muốn đi thẳng vào tim. Mình đang mong một chút nắng ấm ban mai. Cái nắng ấm mà khi mặt trời vừa lên chiếu xuyên qua hàng cây trơi trụi sưởi ấm cả tâm hồn. Người ta cho rằng: Sau cơn mưa sẽ là một ngày nắng đẹp. Mình vẫn đợi… vẫn chờ… Nhưng nào thấy nắng đâu? Ngoài trời u ám, đang mưa phùn rả rích cùng với  những cơn gió cuối mùa rít gào trên những cành cây đang trụi lá…. Lòng buồn man mác như những trận mưa kia. Rả rích, kéo dài không điểm dừng. Lạnh giá như gió mùa hun hút thổi. U ám như những ngày cuối đông... Cuộc sống luôn là một dòng chảy, hối hả , ngược xuôi, chỉ có lòng người là cần có một chút ngưng đọng, một khoảng lặng để bình yên. Lắng lòng mình lại để cho niềm đau trôi dần vào quên lãng.

Khi cơn mưa đi qua, trời sẽ nắng…

Đó chính là chút ấm áp bình yên nhất trong cơn giông bão của cuộc đời!

vendredi 2 mars 2012

Một ngày đầu tháng 3

Lâu lắm rồi nắng mới trở về ngang qua ô cửa phòng khách, ngoài trời vẫn còn lạnh, trời mang cái rét lạnh ngọt đến nao người, mang cái lạnh tê tái mỗi sớm mơ mình đi cày của những ngày đầu tháng 3. Hôm nay một ngày đẹp trời, sau những ngày mưa lạnh rét buốt u ám! Nắng về chiếu xiên ô cửa vào chỗ mình lúc nào không hay, mình cứ ngở mùa xuân đang đến. Bước ra ngoài vườn hít 1 chút nắng ấm, thả mình trên ghé đu đưa theo làn gió lạnh... những mảnh ký ức không tên đan xen lại về, những dịu ngọt thi nhau lẩn trốn để lại khoảng trống hun hút tích tắc nhịp thời gian nhẹ nhàng lướt qua – ngày trôi xa...Cuộc đời xuôi ngược và lòng người cũng ngược xuôi, điên đảo, lặng lẽ đi tìm cho mình vài mảnh ghép còn vương sót lại đâu đó. Hay đi tìm chút nắng ấm mong ngóng Xuân sang và những đám mây xanh trong đến lạ lùng. Như bàn tay gầy ai đó xòe ra vội nắm lại, gom đầy và cất giấu đi thứ tình yêu chẳng muốn phai, chẳng muốn rong rêu, muốn trôi nhanh vào giấc ngủ vùi... trôi về nơi không còn nghe nhịp thời gian thảng thốt, nơi chốn người không u hoài và nắng rải phố bóng ta đổ dài trên con đường lát đá, không rối bời trước hoàng hôn sắp ngả bóng...Như dòng sông chảy hoài, chảy miết... những chuyến bay vội, những sân ga đã lên đèn vàng hay buổi sớm còn mờ sương trên những chặng đường mới – người bước vội những tháng ngày qua chẳng một lần ngoảnh lại.

              

Bất chợt, rùng mình tỉnh giấc theo cơn gió vô tình... nắng bắt đầu tàn, hoàng hôn đang buông xuống... lặng lẽ bước vào nhà thầm nhủ ...năm tháng dần trôi đi, thời gian trôi vô hình và vô tình là như thế, không đợi ai bao giờ. Cuộc đời thì vẫn cứ xoay vòng với nhiều sự thay đổi. Một giọng ca bất hữu có thể đọng lại trong trái tim của những người vốn có tâm hồn thi sĩ, đôi khi là không. Một vần thơ nhẹ nhàng có thể ru giấc ngủ say và hòa vào tâm hồn mơ mộng, một đoạn film hay, xúc đông, một bản tình ca bất diệt…tất cả đều dễ dàng đi qua và làm lắng đọng lại ở nhiều tâm hồn...

 

Steps

Flag Counter