..

Pages

mardi 7 octobre 2014

Chớm Thu

Sáng nay ra vườn chân bước nhẹ tênh , chầm chậm bước mà lòng như đang hối hả đi tìm một chút nhớ cho những ngày đầu Thu. Gió vẫn khẽ chờn vờn bên gốc cerise (sơ-ri) phủ đầy lá rụng. Bỗng lao xao gió hát khúc tình ca "Thu vàng... Chiều hôm qua mình tôi lang thang..." bâng khuâng gợi muôn vàn kỷ niệm. Thoáng chút buồn, chút nhớ len lỏi trong tim. Đã bao năm rồi, những tưởng sẽ quên đi đường xưa lối cũ, những tưởng lớp bụi thời gian sẽ nhạt nhòa trong ký ức lãng quên. ...Ngày ấy, những làn mưa bụi lất phất bay, con dốc cũ như dài ra giữa màn sương giăng mỏng. Một chữ tình chưa ghép nối trái tim. Đánh mất yêu thương bằng những điều ngớ ngẫn. Rồi tự an ủi mình không có phận duyên.
Nắng tháng Mười vàng nhẹ, đượm màu mật chiếu ngang khung cửa sổ, trời Thu ngập tràn nỗi nhớ cho một mùa Thu nữa sắp đến…Cứ mỗi độ thu về lòng lại không yên. Chông chênh những ngày đầu Thu, muốn gom hết những gì chưa kịp trôi đi vất hết trong quá khứ...Thôi cứ buông lơi để thả rơi cảm xúc. Thả tình về với bình yên. Thả nỗi nhớ mang hình hài của mưa của nắng. Thả hết những cảm nhận mờ ảo vô vọng, dù cho lòng mình nhớ về điều đó như một thói quen khó bỏ, hoài niệm khó quên. Nếu không thể nào quên được, mình sẽ dành một ngăn ký ức tối nhất để cho tình cảm của nhau trú ngụ. Cho sự bình yên tìm đến, vì kiếp sống phù du như bóng câu qua cửa sổ, như một thoáng mây bay cuối tận chân trời...
Biết bao giờ những yêu thương xa xôi có thể đến và lấp đầy khoảng trống, mình chỉ xin giữ cho mình một chút, còn thì xin trả lại vào khoảng không. Để tình tan vào mộng, để tình thấm vào không, để giấc ngủ mỗi đêm đến thật nhẹ nhàng, để những chập chờn, day dứt, thôi khắc khoải ở mùa sau. Dù có nghe tiếng Thu chạm khẽ; hương Thu yêu thương khẽ gọi, thì mùa cũng đã sang rồi...

Chớm Thu
Sáng nay ra vườn chân bước nhẹ tênh , chầm chậm bước mà lòng như đang hối hả đi tìm một chút nhớ cho những ngày đầu Thu. Gió vẫn khẽ chờn vờn bên gốc cerise (sơ-ri)  phủ đầy lá rụng. Bỗng lao xao gió hát khúc tình ca "Thu vàng... Chiều hôm qua mình tôi lang thang..." bâng khuâng gợi muôn vàn kỷ niệm. Thoáng chút buồn, chút nhớ len lỏi trong tim. Đã bao năm rồi, những tưởng sẽ quên đi đường xưa lối cũ, những tưởng lớp bụi thời gian sẽ nhạt nhòa trong ký ức lãng quên. Ngày ấy, những làn mưa bụi lất phất bay, con dốc cũ như dài ra giữa màn sương giăng mỏng. Một chữ tình chưa ghép nối trái tim. Đánh mất yêu thương bằng những điều ngớ ngẫn. Rồi tự an ủi mình không có phận duyên.
 Nắng tháng Mười vàng nhẹ, đượm màu mật chiếu ngang khung cửa sổ, trời Thu ngập tràn nỗi nhớ cho một mùa Thu nữa sắp đến…Cứ mỗi độ thu về lòng lại không yên. Chông chênh những ngày đầu Thu, muốn gom hết những gì chưa kịp trôi đi vất hết trong quá khứ...Thôi cứ buông lơi để thả rơi cảm xúc. Thả tình về với bình yên. Thả nỗi nhớ mang hình hài của mưa của nắng. Thả hết những cảm nhận mờ ảo vô vọng, dù cho lòng mình nhớ về điều đó như một thói quen khó bỏ, hoài niệm khó quên. Nếu không thể nào quên được, mình sẽ dành một ngăn ký ức tối nhất để cho tình cảm của nhau trú ngụ. Cho sự bình yên tìm đến, vì kiếp sống phù du như bóng câu qua cửa sổ, như một thoáng mây bay cuối tận chân trời...
Biết bao giờ những yêu thương xa xôi có thể đến và lấp đầy khoảng trống, mình chỉ xin giữ cho mình một chút, còn thì xin trả lại vào khoảng không. Để tình tan vào mộng, để tình thấm vào không, để giấc ngủ mỗi đêm đến thật nhẹ nhàng, để những chập chờn, day dứt, thôi khắc khoải ở mùa sau. Dù có nghe tiếng Thu chạm khẽ; hương Thu yêu thương khẽ gọi, thì mùa cũng đã sang rồi...

Steps

Flag Counter