Những ngày cuối năm, thời gian như ngưng đọng trên chiếc lá khô còn sót lại. Chiếc lá khô chênh chao, nuối tiếc không nỡ lìa cành. Ta cảm thấy không khí Xuân như đang về nơi đây cùng với cơn gió đông rét buốt. Năm nay, ta chạm ngõ Xuân nhẹ nhàng hơn, vơi đi niềm thao thức. Ta đã bớt nỗi bồi hồi, bớt sự nhớ nhung và mong đợi. Ta vẫn ngóng chờ những ngày cận kề, bỏ lại mọi ưu phiền, vứt hết mọi lo toan, muốn ùa chạy về quê hương, thì thầm những lời thương nhớ. .. Nhưng ta vẫn là đứa con xa quê, run rẩy nỗi niềm xa xứ. Năm nay, ta chộn rộn giữa lòng trong những ngày cuối cùng của năm cũ.
Xuân đang nhón từng bước chân, lướt qua tất cả những nơi Đông đi qua, Xuân mang sức sống tràn căng phủ khắp, mạch nhựa sống lan tỏa. Người đi, có thấy một mùa Xuân nữa lại về rồi, âm thanh tí tách của mạch sống đang nảy mầm, nơi đây vẫn còn đông lạnh tuyết rơi như đang sắp phủ kín đợi chờ người về thăm cố hương. Đã bao lâu, bao mùa Xuân qua mà Phố Hội thanh vắng bước người qua, ngôi nhà mộc mạc vẫn đợi người mở toang cánh cửa đón ánh nắng tràn về. Người đi có nhớ cố hương, có nhớ mỗi khi Xuân về hoa nở rộ bên giàn hoa giấy sắc tím đợi chờ. Giờ đây bên tách trà thơm nồng người vẫn hát bản Xuân ca theo năm tháng, đôi tay lướt trên phím gõ từng chữ, nhìn đôi mắt hoang hoải chợt xót xa. Xuân biết không thể níu giữ người khi Xuân không thể mang tất cả hơi ấm, tất cả sức sống để phủ khắp, giữ mạch sống suốt bốn mùa bên người. Xuân đến rồi Xuân đi... Xuân trao cho người sức sống, niềm tin yêu bao la để nâng gót người. Vì thế Xuân hiểu hãy để người đi, hãy để niềm khát vọng trong người được rộng mở, để người mang sức sống đến mọi nơi. Thời gian cứ phủ bụi lên dư âm cuối, người hãy cứ an yên và hạnh phúc nhé. Xuân sẽ luôn đón người nơi cố hương với những giọt sương thuần khiết của ban mai tươi sáng. Người đi rồi sẽ nhất định về với cố hương. Xuân vẫn đón đợi!
Xuân đang nhón từng bước chân, lướt qua tất cả những nơi Đông đi qua, Xuân mang sức sống tràn căng phủ khắp, mạch nhựa sống lan tỏa. Người đi, có thấy một mùa Xuân nữa lại về rồi, âm thanh tí tách của mạch sống đang nảy mầm, nơi đây vẫn còn đông lạnh tuyết rơi như đang sắp phủ kín đợi chờ người về thăm cố hương. Đã bao lâu, bao mùa Xuân qua mà Phố Hội thanh vắng bước người qua, ngôi nhà mộc mạc vẫn đợi người mở toang cánh cửa đón ánh nắng tràn về. Người đi có nhớ cố hương, có nhớ mỗi khi Xuân về hoa nở rộ bên giàn hoa giấy sắc tím đợi chờ. Giờ đây bên tách trà thơm nồng người vẫn hát bản Xuân ca theo năm tháng, đôi tay lướt trên phím gõ từng chữ, nhìn đôi mắt hoang hoải chợt xót xa. Xuân biết không thể níu giữ người khi Xuân không thể mang tất cả hơi ấm, tất cả sức sống để phủ khắp, giữ mạch sống suốt bốn mùa bên người. Xuân đến rồi Xuân đi... Xuân trao cho người sức sống, niềm tin yêu bao la để nâng gót người. Vì thế Xuân hiểu hãy để người đi, hãy để niềm khát vọng trong người được rộng mở, để người mang sức sống đến mọi nơi. Thời gian cứ phủ bụi lên dư âm cuối, người hãy cứ an yên và hạnh phúc nhé. Xuân sẽ luôn đón người nơi cố hương với những giọt sương thuần khiết của ban mai tươi sáng. Người đi rồi sẽ nhất định về với cố hương. Xuân vẫn đón đợi!