Sáng nay mở cửa đi cày như thường lệ, bàng hoàng thấy tuyết rơi... Thế là một mùa đông tha hương rét lạnh nữa đang đến rồi sao! Mùa Thu đang trôi qua. Nhẹ nhàng không vội vã. Xứ người đang vào Đông rồi, tuyết năm nay rơi sớm hơn mỗi năm, mới tháng mười một mà có tuyết rơi ư? Thật đỏng đảnh bất thường cuối Thu, thật lạ lùng, lắng đọng và xao xuyến. Thành phố nơi tôi ở sáng ra phủ đầy tuyết trắng, tuyết đọng trên những cành lá đỏ mùa Thu, cành lá Thu đong đưa níu giữ những bông hoa tuyết hiếm hoi, có lẽ nào đây là cuộc hạnh ngộ hiếm hoi của mùa thời gian Thu chưa đi mà Đông đã tới
Mùa Thu đang trôi qua, hãy níu giữ lại nhé những khoảnh khắc dịu dàng thân thương. Đừng để mùa Thu đi như một chuyến tàu muộn. Gấp gáp, đợi chờ, chuyến tàu thời gian, chuyến tàu của những cuộc chia tay, ly biệt, hẹn hò, nỗi nhớ và nét quên...
Tạm biệt nhé ánh mắt và nụ cười, tình yêu và lời ước hẹn. Đông đang tới và Xuân cũng sẽ về. Biết đâu chiếc lá vẫn còn sót đâu đó cho cuộc hạnh ngộ được hẹn trước... Ờ Thu đến, Thu đi, và vô thường... là thế đó.
Lá vàng ơi! Hãy rơi nhẹ từng chiếc, từng chiếc nhé, mùa Thu qua đi nhanh quá. Chợt giật mình sắp từ giả mùa thu. Mùa Thu là mùa của những người yêu nhau mà.