..

Pages

mercredi 5 juin 2013

Nắng đến






Sau những ngày mưa dầm buồn lạnh, một ngày dạt dào nắng lên, tim xôn xao chào đón, chân bước vội nắng giòn, tan giọt sương trên lá. Từng vòm mây trắng xóa, vạt nắng lững lờ trôi, khoảng trời bình yên lạ. Đời như vạt nắng cuối cùng rơi trên lá. Nắng vàng rồi cũng có lúc khép lại nhạt thếch mỏng manh, dễ vỡ tan như một cánh ong chấp chới bay trong kỷ niệm. Vẫn là niềm thương, niềm thương đấy thôi. Niềm thương cho những con người dường như đã đôi ba lần làm mình thương nhớ. Không phải tình nhân, không phải tình chồng vợ, không phải bạn bè, chỉ là những người tình cờ lướt qua để lại một cái tên vu vơ nào đó. Những cái tên như những chiếc lá trên cây sớm hôm nay không còn sức sống nữa. Những cái tên đang dần lặn biến vào hư vô nào đó, như chưa từng đến bao giờ... Vẫn còn thương, nhưng thương chỉ để giấu vào lòng thôi. Vì những vùng mưa không bao giờ chịu hiểu cho ngày nắng ấm. Mình muốn tới bên mặt trời đang cô đơn chói lóa để che giấu đi những mệt nhoài tháng ngày đốt lửa. Nhưng những vách ngăn như tia cực tím làm cháy nhẹm một vùng tim mình. Lại cất đi, lại chôn nó xuống một vùng cỏ non. Mặc nhiên cuộc đời này vẫn phải có những lúc đành ngậm ngùi chấp nhận cho sự ra đi, lãng quên và hiểu lầm. Vẫn phải tự nhận rằng mình là người vô tâm có toan tính. Thế thôi có hơn không.

Mùa này nơi đó có đang là mùa mưa, những cơn mưa làm nhạt nhòa đi những giọt nước mắt, làm bâng khuâng cõi lòng. Bình minh nơi này với sương lạnh pha màu nắng nhạt làm nhớ đến một ai đó. Thời gian không thể níu giữ bằng con tim, cũng không thể làm quên được ai đó .Thời gian thì cứ trôi, lòng mình thì cứ sống bằng những điều hồi tưởng. Thôi thì đã lỡ để những rễ đại thụ xuyên qua tháng năm rồi. Chẳng còn mong mọi thứ trở về vẹn nguyên nữa đâu.

Kỷ niệm chẳng có tội tình gì. Ai quên cứ quên. Con lắc thời gian chẳng bao giờ dừng lại chỉ trừ khi đã chết. Và mình, thôi thì đành tự chấp nhận rằng mình sẽ lại nhớ tới ngày hôm qua trong một ngày nào đó...

Một chút nắng ấm đang đến... những điều tìm về chưa hình dung được. Ta sống trong những ngày cay đắng vẫn trôi qua triền miên mãi, ta hiểu cuộc đời hơn và hiểu những chua xót nơi chính mình nhiều hơn. Và mảnh trời nhớ đó chưa bao giờ dám tự mình phai mờ đi, có lẽ rất sâu đậm là một nếp nhăn đã ăn sâu trong ý thức của não bộ - nếu như ta có hóa kẻ tâm thần cũng chẳng thể nào quên được…


Steps

Flag Counter