..

Pages

lundi 20 décembre 2010

Giáng sinh vui vẻ !

 


 

Không bao lâu nữa Giáng sinh và một năm mới nữa lại đến ! Mình xin chúc tất cả các bloggers, những người bạn thân của tôi, những người tôi quen và cả những người chưa từng gặp mặt... chúc tất cả mọi người sẽ trút bỏ được mọi lo toan, luôn có được niềm vui và hạnh phúc bên những người thân yêu - nhất là sẽ được nhiều quà như mình mong muốn - Chúc tất cả các bạn một năm mới nhiều thành công. Hy vọng các bạn gặp nhiều may mắn, ước mơ và sống hết mình trong năm mới để thực hiên những hoài bão của các bạn. Hạnh phúc sẽ đến thật nhiều với các bạn. Tình yêu luôn tràn ngập trong tim và nụ cười nở trên môi !

A toute ma famille, à tous mes amis -ies, mes bloggers, je vous souhaite un Joyeux Noël remplie de bonheur et d'amour.
At my whole family, all my friends, my bloggers,I wish you a Merry Christmas filled with happiness and love.
Joyeux Noël à tous
Merry Christmas to all of you
 

lundi 13 décembre 2010

Đông đến, Giáng sinh lại về !!!

 


Thu mới vội bước qua, để lại vài chiếc lá muộn màng chỏng chơ bên vạt đời... thì những cơn gió lạnh buốt mùa đông lại đến, từng đợt gió mùa len lỏi qua từng góc phố chênh vênh, qua tâm hồn hiu quạnh. Một nỗi niềm rưng rức và run rẩy trong cái giá buốt của phố phường. Có đôi lúc đất trời rộng rãi mà chẳng chứa nổi một người. Có đôi lúc thấy đời vui như thế nhưng cõi lòng lại chùng chình, man mác. Người vẫn nối gót nhau miệt mài trên phố hun hút.

Một mùa đông tha hương nữa lại đến, cùng mùa Giáng sinh tươi vui rộn ràng, đâu đó những giai điệu Silent night, Jingle bell... ngọt ngào bên tai... quyện với ánh đèn màu rực rỡ. Nhưng bất chợt cái cảm giác cồn cào nhớ nhung như bàn tay lạnh lùng đang xé nát tâm hồn khắc khoải lại đến. Mình đã đọc được ở đâu đó rằng yêu là ích kỷ và đòi hỏi, còn thương là cảm thông, gắn bó, học cách thứ tha, chia sẻ. Mình tự hỏi mình đang ở đâu giữa yêu và thương, giữa ích kỷ tầm thường và chia sẻ gắn bó. Có phải chăng quá yêu để thương một người? Có phải chăng có những chuyến ra đi để trở về và nhận ra mình cần điều gì, yêu như thế nào?

Quá khứ và hiện tại đan xen nhau như tấm lưới bao trùm lên cuộc đời khiến người ta ngã nghiêng, chuếnh choáng như kẻ say rượu mang hơi nồng dĩ vãng.Và mình lạc lõng, vô định giữa chốn phồn hoa, miên man với dòng nghĩ suy trôi trong tâm trí. Đôi tay trần chạm vào khoảng không mênh mang, trống vắng và lạnh lẽo…Lạnh lẽo đến lặng câm. Khi con người ta lớn thường hay suy nghĩ mong lung, những trải nghiệm ở một quãng nhất định của đời người, khiến ta nhận ra những khắc dấu trong từng tì vết của cuộc sống - mất mát, đong đầy, hạnh phúc và rời xa... Có những mùa đông dành cho những nâng niu và vụn vỡ, những nhắc nhớ không quên... Phải chăng Noel đến đong đầy những hoài niệm xen lẫn những ưu tư ? Kỷ niệm là những bình minh xám bạc nơi đây, gió rét buốt len lỏi trong tưng thớ thịt, trong từng vân nỗi nhớ. Một chút nuối tiếc hiện lên rồi bỗng chốc tan trong hơi thở ! Những ngày đông dài  rét lạnh nơi đây vẫn đủ hơi ấm viết những bài thơ, vẫn thấy cuộc đời dịu dàng vỗ về những mảng ký ức loang lổ, khắc khoải và đợi mong..

Lại thêm một Giáng sinh tha hương nữa sắp đến phải không các bạn ! Với cái lạnh rét buốt nơi đây nhưng mình vẫn hy vọng các bạn được vòng tay ấm áp, hạnh phúc qua những lời chúc, lời chia sẻ đầy ý nghĩa. Và mong các bạn một Noel tươi vui, an lành...nhận được nhiều quà, kèm theo những cánh thiệp nhỏ đầy những lời chúc mến yêu !


jeudi 2 décembre 2010

Đông tha hương

 

Ngoảnh đi ngoảnh lại, tháng 12 đã đến, lại thêm một mùa đông tha hương nữa ! Mùa đông đến cùng mùa Giáng sinh tươi vui nhưng cũng mang đến cho ta những nỗi buồn. Ngoài sân gió buốt, tuyết rơi lạnh lẻo. Năm nay tuyết rơi sớm & lạnh hơn mọi năm, cái lại tê tái - 7°C làm làn môi khô nức nẻ. Bất chợt chạnh lòng thấy thời gian vô tình quá, tuyết rơi rồi tan đi không biết chảy vào đâu... Rồi đây, sau bao nhiêu tình cờ như định mạng, bao nhiêu nụ cười, nước mắt, người có còn gặp người, có còn nhớ người không giữa những bề bộn bon chen trong cuộc sống này ? Bao nhiêu gương mặt ta đã gặp trong đời... Rồi quên đi ? Bao nhiêu người nữa ta sẽ gặp và sẽ quên ? 

Đông đến tuyết rơi, cô đơn lạnh lẻo, chợt nhớ những ký ức tuổi thơ đã qua. Mình thèm con cá thính với chén cơm thanh đạm chi lạ ! Nhớ mái ngói rêu phong của phố Hội yêu thương, sự day dứt choán hết tâm tư khi lòng mình hướng về nơi ấy.

Cuộc sống tuy có nhiều nỗi buồn nhưng mỗi năm chỉ có một mùa đông - Bất chợt tia nắng yếu ớt đang rọi vào nhà như muốn sưởi ấm một trái tim ai đó, hay muốn xua đi cái lạnh buốt trống trải &  nỗi nhớ day dứt không nguôi...

Mùa đông là thế đó, lạnh lẽo thật nhưng nó sẽ thật sự ấm áp nếu ta tìm cho mình một sự yêu thương nhỏ bé nhưng đủ sức nóng để sưởi ấm com tim. Và với mình mong rằng mùa đông dài sẽ qua mau, ấm áp lại đến, để mình có thể nhìn thấy ánh bình minh xoa dịu cái lạnh trong lòng mình...Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ vơi đi....cái lạnh nào rồi cũng sẽ xua tan đi. Hy vọng một mùa đông ấp áp đến mọi người ! 

lundi 22 novembre 2010

Thu sầu

 

Mưa thu sao cứ rơi tuôn
Bên thềm quá khứ nỗi buồn trào dâng

Gió mang đi những bâng khuâng
Tìm người trong mộng trao xuân thắm tình
Allée d'automne
Thu ơi... sao gió lạnh da...?
Buốt hồn viễn xứ xót xa tim buồn...
Thu này ... lòng vẫn cô đơn
Trông về quê mẹ nửa hồn đớn đau...

mardi 16 novembre 2010

Multiply, hởi những người bạn ảo !

 

Thế rồi những chiếc lá cuối cùng trên hàng cây ngoài vườn cũng rơi hẳn, hàng cây trơ trọi trông buồn làm sao ! Tự nhiên mình nghĩ đến Mutiply, dạo này xóm nhà lá mình ít có ai viết, có vẻ ủ ê, trầm xuống…. Không khí vui tươi , rộn ràng ngày nào không còn như xưa nữa… Lại có rất nhiều bạn buồn bã mà xa rời Multiply. Mình cảm thấy nhớ một ai đó, rồi một chút lo lắng khi ngày ngày phải chứng kiến sự xa cách của bạn bè…

Mình hiểu rằng mỗi chúng ta đều có nhiều lý do để hành động như vậy. Nhưng bạn hãy 1 lần thử nghĩ lại xem có đúng là tham gia vào thế giới Ảo này bạn đã từng thấy mình ấm áp hơn. Nếu chẳng may bạn gặp những hiểu lầm hoặc rủi ro khi chơi với 1 người bạn không tốt, hãy đừng vì thế mà xa rời những người bạn dễ thương khác và cũng đừng quên nhìn lại cách giao lưu, và tạo mối quan hệ thân thiết của mình với 1 ai đó.

Còn nếu như bạn buồn hoặc bạn đang thất vọng, bạn gặp khó khăn trong cuộc sống hằng ngày của mình, với những con người bằng xương bằng thịt… Hãy nói ra, hãy trải lòng bằng những con chữ… Bạn sẽ thấy nhẹ nhõm hơn... Bạn đừng im lặng mà chịu đựng 1 mình như vậy… Và cũng đừng vì những lý do ấy mà đánh mất đi những người bạn Ảo đáng yêu này… Và còn 1 điều quan trọng nữa, nếu bạn cảm thấy Blog bạn đang dùng hiện tại, bạn không thể chia sẻ được thì hãy tạo cho mình 1 Blog Ảo - hoàn toàn Ảo- và chỉ thông báo cho những người bạn mến, bạn tin cậy… Hãy tìm 1 nơi nào đó an toàn mà ở đó, bạn tha hồ bày tỏ những suy nghĩ, những khúc mắc. Hãy cố gắng làm xoa dịu nỗi đau của mình bằng mọi cách…và hãy nên nhớ 1 điều, đừng bao giờ để bản thân phải gồng mình phải chịu đựng 1 nỗi đau nào đó quá lớn. Hãy quan tâm chia sẻ để được quan tâm chia sẻ, bạn nhé.

Mình không phải là một phóng viên hay nhà báo, nhà văn hay nhà thơ... tiếng Việt lại dở tiếng Tây lại tồi... nhưng mình vẫn thích viết, viết để khỏi quên tiếng mẹ đẻ mà mình tưởng chừng như có thể bị đánh mất nơi xứ người.

Nơi xứ người, đang sống tại một làng quê xa xôi của nước Pháp. Nơi không có mấy người Việt. Mà nếu có thì họ cũng nhìn mình rất khác khi nguồn gốc về sự có mặt tại đây giữa họ và mình cũng khác nhau mà. Trong thế giới người Việt quanh đây, mình trở thành thiểu số.

Trong cuộc sống hàng ngày, không có ai nói tiếng Việt với mình. Có xem VTV4 thì cũng chỉ được nghe chứ đâu được nói. Vậy là khả năng nói tiếng Việt của mình trở nên kém cỏi một cách trầm trọng. Mình cảm thấy nói tiếng Tây dể hơn tiếng Việt. Cũng chỉ thỉnh thoảng lắm mới có một cuộc điện thoại gọi về cho người thân ở Việt Nam.

Mình giờ đây có một thói quen, những lúc buồn và chán nản, hay xem lại những bài viết mà mình từng đọc và rất thích. Không quan tâm gì ngoài những tâm ý sâu xa mà mỗi blogger gửi gắm trong từng bài, mình thất thật sự thoải mái và bình yên. Tại sao bạn phải cố tìm hiểu đến tận cùng một vấn đề trong khi bạn có thể hiểu nó theo một nghĩa rất khách quan đến tích cực? Hay đi đến tận cùng, bạn tự chuốc lấy sự thất vọng và đổ vỡ về một thứ mà bạn đang ấp ủ?

Ngày trước, mỗi khi đọc được một bài viết hay của một blogger nào đó, mình lại tìm cách làm quen cho bằng được với blogger ấy, đơn giản chỉ là muốn làm quen. Rồi cho đến khi nhiều người add nick mình và chat với mình, mình nhận ra rằng đời này có nhiều mặt trái của nó. Có không ít người hỏi mình, sao những gì mình viết lại trái ngược với tính cách hay viết nhiều về kỷ niệm...

Mình cảm ơn Multiply vì đã cho mình quen những người bạn ảo và sau đó trở thành bạn rất tốt. Họ cho mình động lực, cho những lời khuyên những lúc vấp váp trong cuộc đời.

Mình chỉ là một blogger, và  mong các bạn hiểu những gì mình muốn gửi gắm. Dù các bạn chỉ ghé thăm hay vài lời comment cũng làm ấm áp tình người của kẻ tha hương này !

mardi 2 novembre 2010

Tháng 11 mùa lá rơi...

 

Tháng 11 đến  cùng mùa lá rơi, lá vàng rơi đầy ngỏ... một mùa thu tha hương nữa lại đến. Dường như mình đang cảm thấy có gì đó ươn ướt khi những hoài niệm về một mùa thu đến. Tháng 11 đến không vội vã cũng không cô đông, tháng 11 mang cả mùa thu cùng đến, mang cả những cơn gió cùng những tia nắng và những giọt mưa phùn điềm nhiên chan chứa lên mọi vật trên mặt đất. Những tia nắng không còn gay gắt nữa, từng ánh vàng ngọt lịm dát một màu tươi sáng lên tất cả mọi vật như vun thêm cho đầy những khoảng màu nắng ấm. Cái cảm giác khi nhìn từng hạt mưa phùn rơi phất phơ, lòng trở nên thắt lại, có một chút gì đó hoài nghi khi cơn mưa lạnh tháng 11 làm ẩm ướt hết cả những ngày thu làm cho tiết trời càng trở nên se lạnh.

"Lá thu rơi rụng lao xao

Ôm thu lạnh lẻo khi nào gặp nhau ! "

Mình lại yêu thích cái mùa thu rất đỗi nồng nàn này nhiều đến vậy…mình yêu từng chiếc lá rơi, yêu từng cơn mưa vội, yêu từng buổi sớm mai mắt vẫn còn ngái ngủ mà phải ra xe... đi cày ! 

Bạn có biết không ?…

Mùa thu nơi đây nhiều lá vàng rơi lắm ! Có lá phong màu đỏ rực, có những  con đường ngập lá vàng rơi...

Mùa thu nơi đây, đôi khi là những giai điệu nhạc trong đêm lẻ loi và ngấm tận đáy lòng của người con trai đang mặc sức đa đoan buông theo dòng đời hối hả …

Mùa thu nơi đây, thỉnh thoảng vẫn có những cơn mưa dầm dề khóc, ngạo nghễ cười để mua vui cùng nỗi nhớ…cũng có lúc, Mùa thu nơi đây, cũng chỉ là những cơn mưa như trút nước và lạnh cóng cả nỗi lòng thổn thức thay cho trái tim của người con trai viễn xứ…

Thu đến thu đi, chiếc lá vàng rơi có còn khắc khoải ? Hay chỉ để lại những hoài niệm.Thời gian hãy trôi qua, ta không thể níu kéo lại ngoài kỷ niệm ... "Nothing can keep the time but memory " quả không sai !

lundi 11 octobre 2010

Fantasm hay xao lòng ?

 

Trong cuộc sống hối hả, vất vả, bề bộn bon chen trên xứ người, sau một ngày "cày bừa" mình lại hay lang thang trên mạng "giải sầu". Có một hôm, mình giả gái chat trong forum. Rồi có một chàng hỏi mình rằng, có bao giờ nhớ mong một người đàn ông khác ngoài chồng mình không? Mình rất buồn cười vì đó là một câu hỏi hoàn toàn ngớ ngẩn. Bởi chẳng có người phụ nữ nào dám to miệng nói rằng trong suốt một cuộc hôn nhân dài dằng dặc ấy, cô ta chưa bao giờ mảy may dù chỉ là thoáng qua có cảm giác xao lòng với một đối tượng khác. Và nếu đó là sự thật đi nữa thì chắc hẳn chồng cô ta phải là Thánh hoặc cô ta có một trái tim nghèo nàn và bộ óc sắt đá.

Cái hay của người đàn ông là xem trọng thực tế hơn là ảo mộng, đối với họ việc vợ mình đôi lần nghĩ đến ai đó không quan trọng bằng liệu cô ấy có lên giường với gã nào không. Cái dở của đàn bà là xem trọng ảo mộng hơn thực tế, cô ta có thể tha thứ cho chồng những lần anh ấy trót vui vẻ với kẻ khác mà không bao giờ bỏ qua việc anh ấy đôi lần nhớ về người yêu cũ… phải không các bạn ?

 Bạn tôi đã nói một câu rất hay thế này: Cảm xúc không có lỗi, chỉ có thể kết tội hành vi. Đúng là như thế, bởi những cảm xúc là tự nó sinh ra và đôi khi chúng ta không thể nào điều khiển được, điều chúng ta làm chỉ có thể là giữ cho mình không chiều theo cảm xúc mà thôi. Vì thế nhiều lúc mình cũng xao lòng, fantasm một ai đó !

Người đàn bà xem trọng ảo mộng nên nàng rất hay ghen bóng gió, người đàn ông xem trong thực tế nên chàng mới có thể chung sống trọn kiếp với chỉ một người đàn bà, là nàng. Bởi một người đàn ông thực sự sẽ hiểu rằng, cảm xúc của người phụ nữ rất vô chừng và khó nắm bắt, nàng có thể khóc đó rồi cười đó, yêu đó rồi ghét đó mà chẳng có lý do nào cả. Vì thế người đàn ông nào bỏ công ngồi phân tích và kết tội những ảo mộng của nàng thì gã ấy là loại thực sự ngu dốt và vô vị.

Tuy nhiên ở đây mình chỉ nói về những phút xao lòng, không phải dụ đàn ông hay đàn bà... bởi lẻ mình không phải là Thánh thì làm sao tránh khỏi chuyện đó. Có những lúc ta fantasm một ai đó thì cũng tựa như một đóa hoa, vì bất cứ khi nào trái tim còn biết nhớ nhung và rung động thì ta vẫn thấy được mình giàu năng lượng sống biết bao. Hãy đem đóa hoa đó cắm vào một góc trái tim, và cứ để nó tỏa hương len lỏi hay uá tàn đi, nhưng đừng bao giờ kết trái.

mardi 5 octobre 2010

Gửi bạn, người chẳng bao giờ comment

 

Cám ơn bạn viết bài này... mình sẽ cố viết comment...

Đã bao lần tớ nhìn chằm chằm vào sự hiện hữu của cậu trong mọi ngóc ngách của nhà tớ và tự hỏi điều gì đã khiến cậu như thế?Dõi theo tớ đến từng hơi thở , từng cái nhíu mày, từng nụ cười, từng cái nhếch môi mà chẳng bao giờ nói nửa lời với tớ?  


Có lẽ cậu sẽ bảo rằng không riêng gì cậu mà rất nhiều người khác cũng âm thầm ra vào nhà tớ mà chẳng nói gì đó thôi. Tớ biết, nhưng chẳng có ai như cậu, và sự khác biệt nó nằm ở chỗ nào nhỉ? Chỉ có mình tớ cảm nhận được thôi, chỉ mình tớ nhìn ra cậu giữa hàng trăm cái avata xa lạ , chỉ mình tớ biết rằng cậu đang dõi theo tớ chứ không đơn giản là đọc như bao người khác…Tớ chỉ muốn biết tại sao?  

Cậu thân mến, blog là nhật ký mạng, tuy tớ không viết hết ruột gan, tuy tớ không dám trải lòng quá nhiều nhưng dẫu sao nó vẫn là tâm tư tình cảm của riêng tớ. Là bởi ,có những điều khó có thể chia sẻ cùng ai, là bởi, ai sẽ đủ thời gian để ngồi lắng nghe tớ từng tiếng thở dài, cười vui hay nấc nghẹn??…

Cho nên cái loại đàn bà ngoan bẩm sinh như tớ mới tìm cho mình một chốn để trút hết tâm tư, vì tin rằng làm sao trên đời này có ai như cậu? làm sao tớ có thể tin rằng ai đó dõi theo tớ với đầy ắp sẻ chia thương mến một cách thầm lặng chứ không phải là soi mói tò mò đầy ác ý? Cho nên tớ cứ quẳng mình lên mạng, để rồi nhiều ngày tháng qua cậu đã dõi theo và góp nhặt tớ cho riêng mình, có lẽ nào….??? 

 Cậu đã nhặt được gì từ những mảnh vỡ rung rinh tớ vẫn tung lên blog? Tớ đôi khi tưởng tượng ra cảnh cậu một mình trong căn phòng nhỏ giữa cái lạnh băng giá nào đó, một tay cầm thuốc lá, tay kia cố gắng ghép những mảnh cắt của tớ lại với nhau, và cậu hi vọng rằng đến một ngày nào đó khi bức tranh hoàn tất, tớ sẽ hiện ra….chỉ để đi lại trong phòng và nhìn cậu châm thuốc lá?

Nhưng cậu biết không, sẽ chẳng bao giờ bức tranh hoàn tất và tớ mãi mãi sẽ chỉ là ảo ảnh mà thôi. Dù sao đó cũng chỉ là những suy đoán đầy mơ mộng của riêng tớ, nhưng tớ vẫn tin rằng khi đọc những dòng này cậu cũng sẽ nhận ra rằng cậu  đã từng mong muốn như thế đúng không? Rất đúng.  


Cậu ạ, có đôi lần tớ viết entry, chỉ những dòng tự sự nhỏ nhặt tủn mủn đàn bà (vì suy nghĩ của tớ vốn hạn hẹp, ko thể lo lắng đến những chuyện nhân tình thế thái ngoài kia, tớ chỉ quan tâm đến mỗi tớ thôi, cái cơi đựng trầu đẹp đẽ) và tớ thấy cậu đọc đến vài lần rất kỹ, tớ “thấy” cậu nhíu mày, đốt thuốc , và thỉnh thoảng cười khẽ rất bao dung, tựa như một ông bố bận rộn với bao nhiêu là việc to ,việc nhỏ ,nhưng vẫn dành thời gian nghe đứa con gái bé bỏng kể lể về những nỗi khổ tâm của nó ở trường mẫu giáo…Và tớ, thấy ấm áp vô cùng, tưởng như mình được lắng nghe và thấu hiểu, vì cậu chẳng nói gì, nên tớ lại càng hi vọng rằng cậu nhìn ra mọi thứ, cậu nhìn thấy mọi uẩn khúc trong tớ với tất cả sự tinh tế  của người  hiểu  cuộc sống.

 Ảo tưởng, tớ hoàn toàn đang ảo tưởng.  

Có lẽ khi con người ta không đủ thoả mãn với những cái đang hiện hữu một cách rõ ràng chân thực thì lại hi vọng vào những ảo ảnh hư vô.   Cậu có thể hứa với tớ một điều được không? Hãy nhặt nhạnh tớ như cậu đã làm như thế và khi nào bức tranh sắp hoàn tất, cậu hãy dừng lại và đừng bao giờ đi tìm mảnh ghép cuối cùng được không?

lundi 27 septembre 2010

Giao mùa ... thu đến

 

Mới hè đó mà nay trời đã vào thu, những cơn gió giao mùa lạnh bắt đầu đưa đẩy trên những ngọn cây. Những cơn gió làm se lòng một đứa con xa xứ như mình... ký ức lung linh theo những dòng suy tưởng lại về, nhớ ánh mắt, nụ cười ai đó, chút yêu thương vụng dại ngày xưa còn đây mà người đã đi đâu xa vắng...

Giữa tháng chín nơi đây trời chênh chao trong khắc chuyển mùa. Nắng cuối hạ không còn đỏng đảnh  như những ngày đầu, khẽ khàng buông trên tầng tán. Thời tiết mấy ngày nay đẹp lạ lùng, buổi sáng mai sương ướt lạnh đến trưa thì nắng vàng nhè nhẹ, rồi đến chiều tối thì có những cơn gió se sắt lạnh. Ngoài đường thiên hạ bắt đầu khoác những chiếc áo khoác nhẹ, áo len mỏng, vài cô cậu trẻ vẫn còn phong phanh áo chemise hay t-shirt không biết lạnh là gì .

Thu chớm về nơi đây. Những bon chen xứ người ồn ào không lắng đi bởi sự đổi thay của thời tiết. Ngỡ rằng chỉ có thi nhân mới đợi thu sang, nhưng thực tế mình cũng trông đợi. Thời gian chảy trôi không ngừng nhưng có một khoảnh khắc nào đó vừa ngưng lại trên đốm vàng đầu tiên của cây lá. Đó là điểm khởi đầu để kéo về cả mùa thu. Một sáng thức dậy, hơi co mình hơi sương và tự hỏi không biết thu đã về từ khi nào thế nhỉ ? Bước chân thời gian lặng lẽ không báo trước nhưng dấu tích của nó đã lưu lại trên sắc trời.

Một mùa thu tha hương nhẹ nhàng, mơ màng nữa đang đến trên từng chiếc lá, trên từng cánh hoa, trên từng ngọn gió và trên từng hơi sương làm mình cũng chạnh lòng thi sĩ :

"Bên anh tháng chín vào Thu...
Nắng lười biếng thức sương mù âm u.

Gió se hơi lạnh buồn ru...
Lá hoa cây cỏ nằm thu mình sầu..!"

mardi 14 septembre 2010

Nếu một ngày nào đó người bạn ảo... muốn gặp bạn

 

Nếu một ngày nào đó có người bạn ảo... muốn gặp mình... thì có lẽ mình sẽ từ chối ! Mình biết thế giới này là ảo, nhưng nhiều lúc cảm thấy thật. Bởi một lẽ đơn giản, chính con người tạo ra nó ! Tình bạn hay tình yêu trên mạng... cho ta sự mơ màng nhớ nhung, sự hy vọng, sự chia sẻ, sự ngọt ngào, sự lãng mạng và những gì kỳ diệu nhất. Nhưng nếu một người nào đó muốn gặp ta hay yêu ta nhưng ta lại không muốn... thì xin hãy tôn trọng vì tình bạn hay tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để rồi gây đau khổ cho người ấy.

Tình bạn trong thế giới ảo này, có mơ hồ hão huyền xa xăm không ? Nhưng nhiều lúc mình lại thích cái cảm giác ảo này. Bởi một điều nơi đây không có sự phân biệt tuổi tác, giàu nghèo, địa vị hay vật chất...đúng hơn không có điều gì ràng buộc bận tâm. Bạn là ai ? Bạn ở đâu ? Có gia đình hay chưa ? Công việc của bạn là gì ? Tất cả những câu hỏi này đều thừa thãi ! Bởi với mình, nó không quan trọng bằng chính cách thể hiện tình cảm của bạn với mọi người. Có lẽ vì vậy mình không muốn gặp bạn ngoài đời, sợ sẽ thất vọng giữa cái thật và ảo.Mình và bạn tuy lạ mà quen. Tuy xa mà gần. Dù chưa biết bạn là ai và cũng chưa bao giờ gặp nhưng mình vẫn thầm mong tình bạn chân thành dù có thể sẽ không bao giờ gặp bạn trong đời thật. Có lúc tự hỏi: Mình & bạn ở đâu trong thế giới ảo này ? 

Merci sự quý mến và yêu thương của bạn đã dành cho mình. Dù là ảo hay là thật, dù thế nào đi nữa, hãy trân trọng, cư xử tình bạn như chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi trên mạng lẫn cuộc sống.

lundi 6 septembre 2010

Những lá thư tay... một góc kỷ niệm

 

Một góc kỷ niệm trong ngôi nhà của mình thật đơn sơ và giản dị, đó là những album hình & những lá thư tay, hành trang đồng hành của đời tị nạn mà mình cất giữ như báu vật. Lâu lâu mình hay đọc lại những lá thư xưa... nhớ lại những kỷ niệm êm đềm vui buồn lẫn lộn. Chỉ một góc đơn sơ nhưng đó là 1 góc kỷ niệm luôn cho mình một cảm giác ấm áp gần gũi thân quen như không thể xa nó được. Bất chợt, tự nhủ đã lâu rồi mình chưa nhận và viết một lá thư tay !

Với thời đại internet phát triển không ngừng. Viết thư tay mình cảm thấy lười thật, lại thấy mất thời gian. Viết xong phải đi gửi, rồi lại chờ đợi đứng ngồi không yên mong ngóng tới ngày nhận được thư hồi âm.

Thời buổi này đâu cần phải mất nhiều thời gian công sức cho một bức thư, muốn liên lạc với nhau người ta chỉ cần viết một cái e-mail rồi click một cái là xong, ngay cả trên điện thoại mình có thể gửi, hoặc người ta có thể chat với nhau qua messenger, facebook...chỉ trong vài giây người kia có thể nhận được hết những thông điệp yêu thương từ người thân của họ mà không cần phải tốn quá nhiều thời gian giấy mực. Song, chợt nghĩ giá trị của những lá thư tay ngày nay đã chìm vào quên lãng. Nhớ lại những ngày trong trại tị nạn mình hay viết thư, ít nhất một tuần cũng một lá. Những lá thư viết nắn nót, nâng niu cho gia đình, bè bạn bốn phương với ánh đèn phòng hắt hiu khi mọi người đang ngủ. Những lá thư có khi đẫm giọt nước mắt và những nỗi buồn xa xứ của mình. Giờ đây dù thời gian đã qua đi, dù có bao nhiêu thay đổi, dù nét chữ trong thư đã nhòe theo năm tháng, dù mảnh giấy đã trở nên úa vàng... cho đến bây giờ mình vẫn giữ những bức thư ấy, bởi với mình đó là những kỷ niệm của đời tị nạn trên xứ người.

Ngày nay, thiên hạ có thể click một cái để gửi cho nhau những lời yêu thương, người ta có thể gọi điện thoại cho nhau hàng giờ, người ta có thể thấy nhau qua màn hình... Nhưng tất cả những thứ ấy sao quá mỏng manh như thế giới ảo... bởi mình sợ một ngày nào đó người ta cũng có thể đơn giản "click" một cái là "delete" tất cả... chìm vào quên lãng.

lundi 16 août 2010

Vacance... khoảng lặng trong những ngày nghỉ hè...

 

Sau một năm bề bộn vất vả trong cuộc sống vội vã này... hè đến - dù sao đi nữa mình cũng cần một vài tuần vacance thư giản. Năm nay mình lên núi, xa thế giới internet, xa sự tiến triển của nhân loại... tìm một khoảng lặng bình yên, thanh thản cho cuộc sống để không lãng quên ta trong chính cuộc sống của mình.

Sau hơn 2 h lội bộ xuyên rừng, băng đèo, vượt thác... theo những con đường đá mòn gồ ghề, ngoằn ngoèo, có lúc xuyên giữa rừng lá ngút ngàn, nắng chỉ chiếu qua kẽ lá mình đi trong bóng mát... khi lên đến đỉnh hơn 1200m, dường như mọi khó khăn mệt mỏi tan đi nhường chổ cho cái cảm xúc ngất ngây của thiên nhiên núi đồi hùng vĩ.

Ánh nắng nhè nhẹ, dịu dàng cùng làn gió mát trên đỉnh núi bao la làm mình thật thư thản. Ngả mình xuống bãi cỏ dại mềm êm ái; ngắt một cụm lavande, đắm chìm vào mùi hương lavande thơm dịu mát như muốn tựa vào bề vai ai đó để cùng nghe tiếng gió vi vu và tiếng suối rả rích. Nhìn những cánh diều hâu bay lượn, mình cảm thấy thật nhỏ bé. Trên bầu trời trong xanh, vài chú diều hâu uốn lượn trong không gian bao la vô tận. Có lúc chúng thật nhu mì, dang cánh lượn theo làn gió nóng trong không trung. Nhưng thỉnh thoảng, chúng bay vút lên cao, mạnh mẽ như đang hét lên sung sướng khi được tự do bay cùng với gió.

Một khoảng lặng của một ngày nghỉ trên đỉnh núi không một tiếng xe, tiếng điên thoại... xa sự civilisation của loài người thật không bỏ công. Cuộc sống hiện đại mang nhiều tiện nghi cho con người chúng ta nhưng than ôi cũng lấy mất sự thân thiện, nhân ái của con người ít nhiều. Cuộc sống thật muôn màu... bởi vậy đôi khi mình cũng cần dành những khoảng lặng để nhìn lại, để lắng nghe, để chia sẻ, suy ngẫm và nhận ra những điều mà trước đây có thể vô tình không nhận ra hoặc đã bỏ qua...

Càng trong tĩnh lặng mình sẽ càng nhận được rõ hơn ! Bonne vacance à tous !

lundi 26 juillet 2010

Bánh mì Pháp

 

Nói đến bánh mì Pháp thì đủ loại nào là: Pain, Parisienne, Baguette, Ficelle, Petit pain complet, Pain au son...  nhưng người Việt ai cũng biết bánh mì baguette cả. Đi nhiều nơi trên thế giới, nhưng về lại xứ Tây mình vẫn thích bánh mì Pháp ! Mỗi sáng nếu có thời gian mình vẫn ra tiệm mua ổ bánh mì nóng hổi mới ra lò, về nhà trét bơ cùng confiture, chấm vào ly cà phê đen nóng .. chầm chậm đưa vào miệng và .. nhai một cách sảng khoái ! ... Dường như chỉ có người Pháp mới làm được những ổ bánh mì Baguette đúng cách, bên ngoài dòn sụm và bên trong mềm tơi như bông, lại ít ruột.

Có người cho rằng rằng baguette là bánh mì truyền thống của người Pháp nhưng nó chỉ mới  xuất hiện vào khoảng năm 1920, ở Paris . Trước đó, người ta vẫn dùng những ổ bánh mì to cỡ 2 kg  hay hơn nữa , bánh có nhiều ruột mềm để giữ được lâu cả tuần .. mỗi khi ăn cứ việc cắt dần vào nhưng mà .. phải ăn nguội .  Bánh mì baguette ra đời thích hợp với cuộc sống  ở thành phố ... vì bánh nhỏ ( 250 gr)  vừa tầm 1 người ăn ... và mua lúc nào ăn lúc đó ,  giòn rụm . 

Từ ngày ra đời , baguette đã nhanh chóng trở nên món ăn tiêu chuẩn của người Pháp đến độ đã có luật lệ hẳn hoi, để bảo đảm phẩm chất của nó : bánh phải có kích thước dài từ  60-70 cm , ngang từ  6-7 cm, cân nặng giữa 250-300 gr  và .. có khứa trên thân bánh , các tiệm bánh mì có nhãn hiệu Boulangerie chỉ được phép bán bánh ra lò trong cùng ngày, không được bán bánh mì bột đông đá v.v..

Mỗi năm tại Paris lại có cuộc thi " Tiệm bánh mì baguette ngon nhất Paris " và vinh dự của người thắng giải là được cung cấp baguette cho dinh Tổng thống Pháp mỗi buổi sáng .

Thôi ngừng nha, phải chạy ra tiệm mua bánh mì nếu không thì hết Baguette !

Steps

Flag Counter