Ca y est , C'est parti pour 2 semaines de vacances ! Enfin un peu de repos mérité ! C’est l’heure des vacances….
Je vais être absent quinze jours pour les vacances…je pars me reposer à Londres, et chercher de nouvelles idées pour continuer l’aventure de mon blog….
Chiều buồn trầm mặc, không gian như rộng hơn, trống hơn, trống và rỗng, rỗng cả tâm hồn. Nhớ quay quắt, nhớ da diết, nhớ cồn cào những tháng ngày rộn rã tiếng cười của em.
Bao lâu rồi em nhỉ? Em có còn nhớ hay chỉ có mình anh? Anh nhớ lắm. Nhớ những con đường nơi em đã đi qua, nơi anh cùng em tay trong tay …và giờ đây "ước gì" :" Em ở đây giờ này ..."
" Anh đã biết cô đơn là thế mỗi khi cách xa em . Từng đàn chim cuối chân trời biếc tìm nơi bình yên. Ước gì Em ở đây giờ này, ước gì Anh được nghe giọng cười. Và hơi ấm đã bao ngày qua mình luôn sát vai kề. "
Chẳng biết từ khi nào, anh lại thích bài hát ấy như một thói quen, anh lưu vào cả điện thoại để đến dịp là anh lại hát, giọng anh buồn và ánh mắt xa xăm. Tôi không hiểu nhưng rồi tôi cũng hiểu. Tôi hiểu khi mà những câu blast trong blog anh là những cụm từ trống rỗng và đêm tẻ nhạt. Làm sao anh có thể quên khi những đêm khuya ngày xưa, anh và em những đêm hẹn hò trên bãi biển, trao nhau những lời yêu thương, tay đan tay ngồi đếm sao đêm. Tất cả là kỷ niệm trong anh, xa khuất…
" Anh đã sống những đêm trời có ánh trăng chiếu vàng. Anh đã sống những đêm ngoài kia biển ru bờ cát. Ước gì em ở đây giờ này, ước gì em cùng anh chuyện trò. Cùng nhau nghe sóng xô ghềnh đá ngàn câu hát yên bình."
Tôi mường tượng, tôi nhận ra…
Vẫn cứ ngỡ là mơ… Ngày anh đi xa …anh không khóc vì anh là con trai mà, nhưng tôi biết lòng đau quặn thắt, biết xa nhau là xa mãi mãi nhưng anh vẫn cứ hy vọng và rồi hy vọng kia trở nên mong manh, tình yêu không thành do có nhiều ngăn cách.
Anh khác hẳn, cũng chẳng muốn gặp ai, cứ nhốt mình trong nhà, hình như là nỗi đau lòng, một mình gặp nhấm nỗi đau. Thời gian gần nhau ngắn đi và xa nhau càng dài ra, em có nhớ anh không nhưng tôi biết em vẫn nhớ…
" Anh xa em đã bao ngày rồi nghe như tháng năm ngừng trôi. Đi xa, anh nhớ em thật nhiều này người! Người yêu em hỡi! "
Anh để hình bóng em vào tim, cả những ánh mắt, những kỷ niệm của em như là một món quà pha-lê dễ vỡ và mong manh. Biết là thời gian sẽ xóa nhòa kỷ niệm, anh cũng tập cho mình cố quên em, nhưng hình như là không thể, vì trái tim anh cũng chọn những người có nét gì đó giống em - người anh yêu nhưng cuối cùng anh vẫn nhận ra mình không thể…
Em có biết không?
" Ước gì anh đã không lỡ lời, ước gì ta đừng có giận hờn. Đẻ giờ đây cô đơn vắng tênh đời anh đã vắng em rồi. Ước gì cho thời gian trở lại, ước gì anh gặp em một lần. Anh sẽ nói anh luôn nhớ em và anh chỉ có em thôi. "
Anh vẫn luôn nhớ về em và anh biết trong trái tim mình không ai có thể thay thế hình bóng em trong anh. Dù biết em đã quên anh, quên kỷ niệm giữa hai chúng ta, nhưng anh vẫn giữ trong mình những hình ảnh đẹp dù tình yêu đã ra đi, ra đi theo những tháng năm dài xa cách, theo những dặm đường xa xôi, nơi ấy anh không bên em. Anh vẫn mong em sẽ vui và hạnh phúc như những tháng ngày có anh bên cạnh nhé em…
( Viết theo bài hát "Uớc gì " của Võ thiện Thanh )
Mấy ngày này đầy công việc , lại làm thêm giờ phụ trội , mệt cả người nên không có thời gian viết blog ... mong "xóm nhà lá" thông cảm , đọc câu chuyện lượm lặt giải sầu :
Hai vợ chồng nọ xích mích với nhau, không ai thèm nói một tiếng nào. Buổi tối, mỗi người ôm một laptop lướt web hoặc chát chít với bạn bè. Cho đến một hôm, anh chồng nhận được lệnh đi công tác. Chẳng may, đồng hồ báo thức bị hỏng. Người chồng đành phải nhờ đến vợ nhưng không muốn là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng. Anh ta nhắn IM cho cô vợ đang ngồi trước laptop: "5 giờ sáng đánh thức tôi dậy để kịp ra sân bay".
Sáng hôm sau, khi anh ta tỉnh giấc đã là 9 giờ sáng. Vợ đang băm thịt dưới bếp, còn chồng thì lỡ chuyến bay. Chồng mở laptop của mình ra và nhận được tin nhắn IM: "5 giờ rồi... Dậy đi ! "
Có một ngày, ta nhận được từ bạn, từ những người thân thương nhất của mình còn có điều gì không thể tỏ. Thấy bạn buồn, muốn nghe được một điều gì đó từ sâu thẩm trong tâm hồn bạn mà chẳng thể nào có thể sẻ chia, ta bất lực... đó là ta đang đồng cảm với bạn.
Khi ta cố tìm hiểu, ta lại càng như cố làm cho khoảng cách ấy dài thêm ra, người ta thường nói, hãy biết cách lắng nghe, hãy biết cách đặt lòng mình ở trong lòng bạn, để những thanh âm cho dù có là sự im lặng, cũng trở nên một, cũng có thể tan ra và cho ta lời giải thích ...
Rồi có đôi khi, tự nhiên ta cũng cảm thấy cô đơn trống rỗng thật sự, thèm lắm một sự quan tâm, rồi giả vờ gởi một tin nhắn không có nội dung gì hết cho hàng loạt bạn bè trong list, thử xem họ có quan tâm đến mình hay không. Thế là hàng chục cái message hồi âm lại, cũng cảm thấy vui vui, ít ra người ta vẫn còn nhớ mình hiện hữu trên cõi đời này, và ít nhất mình cũng là một phần trong cuộc sống của những người bạn. Đó là lúc ta đang được đồng cảm và chia sẻ.
Cũng có đôi khi, những đêm không ngủ, nằm trăn trở, lại hy vọng có một ai đó thức giống mình, để mình có thể chia sẻ, tâm sự. Đôi khi ngẫm nghĩ như thế cũng hơi quá, nhưng biết sao được, con người vốn phức tạp thế mà. Và thế là nhắn một tin nhắn vu vơ, vẫn dám không hy vọng có người đáp lại, thế rồi người bạn đó hồi âm và chia sẻ, ta cũng nhận được sự đồng cảm.
Nhiều lúc, ta cảm nhận được một điều gì đó, ta không chia sẻ với bất cứ, rồi tình cờ ta nhận ra bạn cũng cùng suy nghĩ như ta, ta vui lắm vì hình như là ta đang được đồng cảm đấy. Sự đồng cảm như một sợi dây vô hình để người với người gần nhau hơn và vun đắp cho những ước mơ đồng điệu. Sự đồng cảm giúp người ta cảm thấy ít cô đơn nhất khi nỗi buồn được sẻ chia và ta cởi mở với người hơn.
Khi ta đồng cảm với những gì bạn suy nghĩ có thể ta sẽ im lặng và làm những điều bạn cảm thấy vui. Sự đồng cảm đôi khi chẳng cần nói thành lời, chẳng cần phải ở bên nhưng ta hiểu bạn đang nghĩ gì và ta phải làm gì.
Thỉnh thoảng, ta chat với thế giới ảo hay viết bài nói vài ba câu , rồi lại bận hay mệt, rồi làm sao đó, không post được, và cái bài viết đó mất đi. Cũng không sao, và cũng không cố gắng viết lại. Chỉ thở phào một cái, vì những gì ta nghĩ, sẽ mất đi, không ai biết, không ai đọc được... không ai biết đến ta nghĩ gì, ta suy nghĩ gì... nhưng ta tin chắc có người hiểu được khi người đó đồng cảm với ta.
Một trái tim biết yêu thương, biết sẻ chia đó là ta mang trong mình sự đồng cảm khi mà ta sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình ! Bon weekend à tous !
Thế là mùa hạ nơi đây lại về từ mấy ngày hôm nay, đánh dấu bằng 1 ngày lập hạ nắng tưng bừng ! Hôm nay, trời đột ngột nắng gay gắt hơn và rất ra dáng một mùa hè nóng thực sự. Trên đường xa lộ bắt đầu nhiều xe, thiên hạ bắt đầu nghỉ hè , lũ lượt chạy xuống miền Nam nghỉ vacance sau 1 năm làm việc vất vả trông đợi . Ngoài vườn những bông hoa Tường vi đầu tiên đã nở rực rỡ và kiêu hãnh dưới nắng chói chang. Chẳng phải hôm nay mới nhìn thấy những bông hoa nở của mùa hè này. Mấy ngày trước, những bông hoa trong vườn đột ngột xuất hiện bất ngờ và ngỡ ngàng trong mắt ai nhưng sự vội vàng và bận bịu cuốn phăng đi những cảm xúc cũng vội vã chẳng kém. Ngày nắng hạ , khiến mình bỗng nhớ ra đã có những mùa hè đầy kỷ niệm và cũng đột ngột nhớ ra là ngoài kia bao nhiêu sĩ tử , bao nhiêu học sinh chuẩn bị chia tay. Đã từ lâu lắm rồi cứ mỗi độ hè về lại nhớ tới câu thơ: "Mùa hạ, mùa thi, mùa chia ly".
Hôm nay cũng là ngày học cuối cùng của Laura & Solène , niên học đã kết thúc. Các phụ huynh hớn hở đón các cháu để chuẩn bị cho những ngày nghỉ hè sắp đến với bao nhiêu dự định. Và với tôi, giờ đây ngút ngàn trong trí nhớ ,nhớ lại những ngày cuối cấp thời gian này có lẽ là thời gian rất lo lắng và buồn mỗi khi nghĩ tới ngày chia tay bạn bè, chia tay thầy cô, lớp học, mái trường rồi tiếp đó là kỳ thi đầy khó khăn. Mỗi khi hình dung lại những cành phượng đỏ tôi cũng thấy lòng mình xao xuyến lạ kỳ, khi nghĩ về những buổi học ngày xưa, nhớ tới từng chi tiết cái lớp tôi vẫn học, nhớ cái bàn có 3 thằng ngồi, nhớ bạn bè, nhớ thầy cô. Nhớ những cơn gió hè lao xao hàng cây phi lao cạnh lớp học. Nhớ cả những tiếng ve trên cành phượng trước lớp, nhớ cây phượng già nhưng nhiều hoa vô kể ở gần phòng thí nghiệm và còn vô vàn điều để nhớ... Tự nhiên muốn khóc...
" Buổi học cuối cùng ta và bạn có nhau Những đôi mắt thoáng buồn biết nói Trong đôi mắt có bao điều muốn hỏi Xa trường rồi bạn có nhớ mình không..."
Quãng đời học sinh có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất, vui vẻ nhất, vô tư nhất. Khi ta lớn hơn ta thấy những điều trẻ con mà hồi còn đi học ta cứ nghĩ rằng chắc chắn là ta lớn rồi. Nhưng chính vì vậy ta mới là ta và ta mới có những kỷ niệm để nhớ về. Chỉ vài ngày nữa thôi là những bạn học sinh cuối cấp sẽ phải chia tay nhau. Sẽ không bao giờ được ngồi cùng nhau trong một lớp nữa đông đủ như thế nữa. Có thể trên đường đời sẽ trải qua nhiều lớp học nữa nhưng để một lần ngồi lại cùng nhau trong lớp học cũ ấy, cùng nhau ngồi lặng im, cùng nhau hát, cùng nhau nghe thầy cô giảng bài, cùng nhau đùa nghịch điều ấy gần như là không thể. Hãy biết quý trọng những giây phút ấy vì nó chỉ qua 1 lần trong đời. Chúc tất cả các bạn một mùa hè tươi đẹp và hạnh phúc nhất ! Bonne vacance à tous !