..

Pages

mercredi 27 août 2008

Ôi ! Tình ảo .

 

"Tại sao chứ, tại sao tôi lại có thể tự làm mình đau đến như vậy".Bạn kết luận một câu sau khi kể lể nỗi thống khổ, đớn đau, đầy hưng phấn với tôi.

"Nỗi đau" đến với bạn đột ngột cũng chẳng phải, mà nói là từ từ cũng chẳng sai. Ngày nào bạn cũng "gặp" cô ta, chẳng hiểu có phải do cô ta quá "siêu" hay "cao tay ấn" trong chuyện giao tiếp hay do bạn tôi còn quá ngây thơ, cả tin?

Bạn tôi vẫn cô đơn lắm, bạn vẫn thường ước ao có một người bạn khác giới thật sự cho bạn tin tưởng, để bạn có thể cảm nhận được sự ấm áp. Và trên hết, quan trọng nhất, bạn muốn tin rằng thật sự có tình yêu ảo ở trên đời.

Bởi từ trước đến giờ, trong suy nghĩ của bạn tôi, tình yêu là một thứ gì "xa xỉ" lắm, bạn chẳng dám đụng tới dù trong cái óc bé nhỏ ấy luôn tưởng tượng ra những câu chuyện thật là đẹp về tình yêu, mặc dù nó hơn 30 tuổi . Và kết thúc câu chuyện luôn là 1 tình yêu lãng mạn ...

Dường như hiểu được nỗi lòng của bạn, internet đã mang đến cho bạn tôi một người bạn. Mỗi ngày, tình cảm của bạn tôi với cô đó ngày càng lớn hơn. Tôi thấy bạn tôi hoan hỉ kể đủ thứ, "ngày nào tao cũng e-cafe với nàng" "ngày nào bọn tao cũng gửi e-card cho nhau".....Ôi, những kẻ đang yêu. Miệng thì cười, mắt thì long lanh, khuôn mặt toát lên vẻ yêu đời một cách kỳ lạ. Tôi nói gì bạn cũng cười, cười một cách ngu ngơ. Tôi hỏi: "Mày yêu rồi hả?"

"Quên đi, làm gì có chuyện ấy! Tình ảo ?" Miệng thì nói thế nhưng đôi mắt lại nói "Đúng rồi đó", tôi đoán trúng tim đen nó ! ! !

"Thế mày đã gặp người ta chưa?"

"Chưa"

" Tao vẫn chat hàng ngày, hợp với tao lắm, đúng như tao ước ao, có một người hiền lành, yêu thương tao, hiểu tao, thế là đủ"

"Thế thì chúc mừng mày"

"Cám ơn, không.... dám...." Bạn tôi dài giọng với một nụ cười toe toét cộng thêm một quả đấm vào lưng tôi.

Bạn tôi hình như quá ảo tưởng, tôi thoáng cảm thấy như vậy. Tôi không dám nói gì. Bởi bạn tôi đang hạnh phúc, niềm hạnh phúc không phải lúc nào bạn cũng có được. Ngần ấy tuổi rồi, bạn chưa biết thế nào là tình yêu mà. Thật tội nghiệp cho bạn.

Tôi, kẻ chứng giám cho cái tình yêu ảo ấy, một tuần nhẹ cũng phải hai lần được bạn triệu tập ngồi nghe "diễn biến" tình yêu ấy. Nghe để mà biết, để bạn tôi có chỗ san bớt niềm hạnh phúc đang trực trào ra. Ôi tình yêu ảo !

Bạn tôi quý mến tôi hơn trước, tôi "đòi" gì là bạn chiều ngay, vì tôi là kẻ chứng giám & cố vấn mà. Kể cũng khoái thật. Nhưng mà khổ thì cũng không thiếu. Mỗi lần bạn tôi lo lắng không hiểu tại sao nàng chậm e-mail hay không online là tôi cũng được lo lắng theo. "Giờ này mà chẳng thấy đâu" "chắc bận công việc gì thôi" tôi an ủi. Bạn tôi rấm rứt "Tao không hiểu nổi...."

Qua giai đoạn nồng thắm "ảo", cô kia bắt đầu "hững hờ".Trời ơi, cái sự hững hờ của cô ta có bài bản làm sao. Nó cũng từ từ như khi đến. Dù lúc nào cô ta cũng tỏ ra nồng nàn thắm thiết với bạn tôi. Để rồi bạn tôi phải tự nhận ra sự không trung thực của cô ta. Bạn tôi buồn & thất vọng, tôi cũng vậy. Thật tội nghiệp cho bạn tôi. Tôi tìm hiểu nguyên nhân, hỏi kỹ và tôi đã hiểu. Tất cả chỉ vì một điều rất tầm thường."Cô đã có người yêu khác !" Tình yêu là cái gì nhỉ? Chỉ thế thôi sao?

Tôi không tiếc cho bạn, chỉ thấy thương bạn. Bạn quá tin rằng tình yêu ảo là có thật. Dù đau thật, nhưng dù sao bạn cũng có một khoảng thời gian hạnh phúc, hạnh phúc với chính mình. Men say ấy mấy ai mà có được. Chỉ có những người có tâm hồn thực sự trong sáng mới có được. Tôi thầm nghen với bạn. Và cô nàng "ảo" ấy chắc lại tiếp tục say men tình ảo mới. Đến lúc nào cô mới ngừng "cút bắt" tình yêu, hy vọng cuộc đời cô cũng chẳng tìm thấy tình yêu đích thực của mình. Tôi tin chắc như thế.

mardi 19 août 2008

" Nếu 1 ngày nào đó chúng ta không cùng nhau chat nữa ..."

 
Có người nói: " Ta đang sống thật trong một thế giới ảo. "
Người khác lại nói: "Ta đang sống ảo trong một thế giới thật."

Hai ý kiến trên không khác nhau là mấy về bản chất, có khác chăng chỉ là cách nhìn nhận vị thế của bản thân họ mà thôi. Đã qua rồi cái thời sống thật trong một thế giới ảo, những ai còn cố cựu níu kéo cái thế giới đó, chính họ là những người "bay bổng"phải không các bạn ?
 
Hôm đó tình cờ cô và anh gặp nhau trên mạng. Sau một hồi chat chit, cô hỏi :" Nếu một ngày nào đó chúng ta không cùng nhau chat nữa anh có buồn không?"
Anh tỏ vẻ ngạc nhiên: " Ngày đó là ngày nào? Tại sao có ngày ấy ?"
Cô bình thản: " Tất nhiên là phải có ngày ấy. Chỉ có điều không biết bao giờ thôi"

Ngày hôm sau anh nói cô vào blog chung của hai đứa đọc đi. Ở trong đó anh làm 1 bài thơ da diết. Bài mang tên "Người tình ảo":

Lòng tôi thắc mắc mỗi một điều
Sao chưa lần gặp đã nhớ nhiều ?
Có mất gì đâu khi tình ảo...
Cũng thương, cũng nhớ, cũng là yêu. 

Không biết ngày sau sẽ ra sao
Sáng trưa chiều tối nhắn tin chào
Nước chảy đá mòn ai cũng hiễu…
Nhưng biết bao giờ ta có nhau ? 

Chỉ là tình ảo chẳng bền lâu
Người ấy bây giờ có thấy đâu...
Mặt hồ lòng tôi ai ném đá

Lăn tăn gợn sóng để ôm sầu

Đọc xong cô muốn khóc. Nhưng không khóc.

                                   ++++

Những ngày sau đó anh thường online trò chuyện với cô. Tự nhiên như một người quen biết cũ. Cô cũng hồn nhiên đón nhận thứ tình cảm ấy. Không biết rằng điều đó chẳng nên xảy ra.
Anh không phải là người đàn ông dành cho cô.
Đơn giản là như thế.

Nhưng cô không cưỡng được thứ tình cảm mà người đời gọi là tình yêu. Cô đón nhận nó chấp nhận nó. Để rồi một ngày nhận ra rằng bên cạnh những cái mà hai đứa gọi là hạnh phúc sẽ là những khoảng trống mênh mông ...

                                        ++++

Hôm ấy cô bỗng nhiên nghĩ đến một ngày nào đó cô và anh sẽ không bao giờ gặp nhau.
Cô không muốn nói đến hai từ chia tay. Bởi cô sợ hai từ đó. Sẽ đau khổ lắm. Nếu thật sự phải loại bỏ một cái gì.
Nhưng cô vẫn đang nghĩ đến điều đó.
Bởi cô biết cô không thể nào chịu được khi cái nắm tay của anh dành cho cô chỉ được ở những nơi bí mật và huyền bí .

                                         ++++
Vâng đơn giản thôi. Vì anh đã thuộc về một người đàn bà khác. Không phải là cô ?

                                          ++++

Chia tay đi...Hôm nay bỗng nhiên cô nghĩ đến 2 từ đó một cách không sợ sệt và nghĩ rằng nếu ngày ấy mình đừng online ...
Ngày hôm qua nhìn thấy anh trên mạng nhưng cô yên lặng. Không gọi không chát. Cô muốn có một khoảng lặng bình yên.
Rằng thật sự nếu không có anh cô vẫn còn là cô được không?

Lần cuối cùng mình gặp mặt hôm ấy trời mưa. Và cách đây 2 hôm rồi anh nhỉ ?
Thôi chia tay đi... Et bien, au revoir, Anh, il fallait bien que ça arrive un jour et je savais que ce jour-là je serais triste . . . 

                                             ++++

Chia tay là một điều khó khăn, nhưng khi người ta không thể là của riêng mình thì chia tay sớm là giải thoát sớm...
Hạnh phúc khác sẽ lại đến, đời còn dài, cứng rắn hơn nữa thì tốt... phải không các bạn ?


vendredi 15 août 2008

Tôi ... kẻ viết blog... những câu chuyện tình ảo

 

Hôm nay lễ Assomption (Lễ Quy thiên) lại được nghỉ việc, thêm cái thời tiết ấm áp của mùa hè năm nay, những làn gió mát sau những cơn mưa rào đã làm tâm hồn tôi xao xuyếnImage tôi nghĩ về cái blog của mình hình như nó vẫn thiếu một cái gì đó. Có lần tôi nhớ, hình như có người chê văn tình tôi "cải lương", hmm tại sao vậy nhỉ, văn mình công nhận cũng hơi "sến" nhưng sau một thời gian chịu khó đúc kết từ những câu chuyện tình đọc được từ tiếng Tây đến tiếng Việt thì cũng biết cách viết sao cho nó hay hơn, đặc biệt cách sử dụng ngữ pháp và câu cúImage. Và tôi  quyết định viết một vài câu chuyện tình ảo để làm đa dạng cái blog tôi, một câu chuyện mang đậm văn của chủ nhân nó, lai nền văn hóa của Pháp, Việt và Hoa .

Tôi thả mình nghĩ ngợi bên ly rượu mạnh, nhìn qua cửa sổ ngoài trời mưa đang rơi nhè nhẹ  ... làm tôi nhớ đến những kỷ niệm êm đềm đã qua .Tôi ngục đầu vào bàn làm một giấc đến 20 phút, khi tỉnh dậy tôi đầm đìa mồ hôi. Có lẽ tôi say chăng hay mình mệt sau một đêm trằn trọc mất ngủ . Tôi vội vàng đi rửa mặt mình song tôi vẫn cảm thấy lâng lâng như đang bay hay sao. Và khi đặt bút viết lên câu chuyện Tình Ảo , chỉ vèo một cái đã gần hết trang A4 trong vòng nữa tiếng thôi, ôi đúng là lần sau phải uống rượu thật nhiều vào để viết văn xem nó có bay bổng hay không vậy.Image

Câu chuyện Tình ảo hoàn thành nhưng nó hơi dài nếu post một lần có lẽ sẽ chẳng ai đọc bởi có lẽ dân blog mình rất lười đọc chuyện dài(kể cả tôi). Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ tôi dùng chiêu câu khách, còn tôi thì tôi thấy việc viết chia ra 2,3 lần là một nghệ thuật làm cho câu chuyện hay lên cho người đọc xem rất đơn giản thế thôi .

Và rồi có nhiều người nghĩ chuyện này ảnh hưởng thế giới ảo vô hình. Cũng có nhiều người thắc mắc chuyện trên có thật hay không, cái đó tôi sẽ không nói ra và ai coi nó ảo thì cứ coi nó ảo, ai coi nó thật thì cứ coi nó thậtImage.
Bởi trong cái thế giới blog mà người ta gọi là ảo này nhưng tôi nghĩ nó cũng rất thật, bởi blog nào thì chủ nhân đó, tôi dám chắc blog thể hiện lên nét đặc sắc của chủ nhân blog qua cách viết văn và trang trí cho cái blog. Nói hơn blog chính là cái ý tưởng của mỗi con người, mà trí tưởng tượng thì có bay bổng hay thực tế là do cái não của chủ nhân nó.

Một lý do nữa tôi không muốn nói vì tôi không muốn bị nhiều người biết đến tôi qua, tôi vẫn muốn có khoảng trời riêng của tôi và tôi nghĩ mọi người cũng đừng có tò mò về đời tư của người khác quá như thế không hay đâuImage như thế là xâm phạm đời tư của người khác.
Nhiều lúc post xong câu chuyện không thấy 1 comment nào mình cũng hơi thất vọng ... cứ nghĩ mình có nên tiếp tục viết nữa hay không ?

Cuối cùng tôi muốn nói, trong thời gian sắp tới có lẽ sẽ có những câu chuyện tôi viết, những câu chuyện có thể là ảo do trí tưởng tượng ra hay lượm lặt sưu tầm trên mạng nhưng cũng có thể là thật tôi viết về những gì tôi và bạn bè đã trải qua. Và xin chân thành cảm ơn mọi người ghé thăm và góp ý kiến thật nhiều . Chúc các bạn trong xóm nhà lá Multiply của tôi vui vẻ và 1 ngày đầy tươi đẹp ! ! !

mardi 12 août 2008

Chuyện " tình ảo " ( tiếp theo )

Tình yêu – bản thân nó đã có bản chất “ảo” trong đời thực – mình nghĩ thế không biết có bi quan lắm không? Nhưng trong mối quan hệ người tình - người tình thì nồng nàn say đắm nhưng trong mối quan hệ vợ-chồng lại nhiều lúc chua cay.
Tình ảo – chỉ là cách để con người chạy trốn cái “thực” – phải chăng thêm một lần nữa bi quan? Nhưng đôi lúc mình tin và đôi lúc lại không dám tin vào “cảm xúc ảo”. Bởi mình hình như thấy có 2 loại người trong thế giới ảo này. Một số chỉ sống thực là mình trên mạng còn ngoài đời thực, vì lý do nào đó, họ tự mang lấy chiếc mặt nạ muôn hình trong muôn hoàn cảnh. Số còn lại tự huyễn hoặc mình, tự xây cho mình những đài vinh quang, tự gán ép cho mình những xúc cảm mà thực tế, họ đã chai lì hay ngay cả chưa từng bao giờ “cảm” được.
Thế cho nên, kết thúc chuyện dưới đây như tưởng là không hợp lý nhưng hoàn toàn có lý. Cô bé đó không dám dấn bước cho "tình ảo " đó, mình nghĩ, cô đã hiểu được trong cuộc sống "ảo”, không thể hoàn hảo như là “thực”!
... thế giới ảo dù thực đến đâu, hình như cũng cho người ta một cảm giác "vô danh" nào đó. Có thể chính điều đó làm cho con người cảm thấy an tòan hơn, tự do và không ràng buộc, dám bộc lộ mình hơn...... không biết. Mình chỉ nghĩ vẩn vơ thế thôi....

Thứ... ngày... tháng... năm...

- Thật ra chuyện của chúng ta là gì? Cô hỏi anh.

+ Tại sao em lại hỏi thế?

- Vì mỗi lần gọi điện cho em anh đều hỏi em có nhớ anh không?

+ Thì em là vợ thứ mười một mà.

- Không phải, thế thì anh sẽ không giận em khi em trả lời không.

Anh ngập ngừng:

+ Anh đang cưa cẩm em, anh cưa cẩm em có được không?

Cô im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng:

- Được mà

Thứ... ngày... tháng.. năm...

+ Em có yêu anh không?

- Anh nói gì . Cô vờ như không nghe rõ.

+ Em có yêu anh không. Anh nhắc lại.

- Em chẳng nghe thấy gì cả, điện thoại khó nghe quá.

+ Em có yêu anh không. Anh lặp lại to hơn.

- Tất nhiên là có, anh biết rồi còn hỏi. Cô sung sướng trả lời anh.

Thứ... ngày... tháng... năm...

Cô bị đụng xe. Anh vội vàng gọi điện hỏi thăm cô thế nào? Anh lằng nhằng với lý do vì sao cô bị accident. Anh gắt lên trong điện thoại. Anh muốn hỏi cô xem chân cô có bị làm sao không, có đau lắm không. Anh nói, cô rất quan trọng với anh. Và anh lo lắng cho cô rất nhiều. Cô tủm tỉm cười. Chân không còn thấy đau nữa. Tình cảm của anh, quan tâm của anh làm cô thấy hạnh phúc.

Thứ... ngày... tháng... năm...

"Điện thoại nhà anh bị cúp". Anh nói thế để giải thích tại sao dạo này anh không thường xuyên gọi điện cho cô. Cô biết đấy chỉ là cái cớ, nhưng cô tin tưởng anh, anh có lý do của anh. Ngày nào cô cũng online để chuyện trò với anh.

Bốn hôm nay cô online nhưng không thấy anh. Cô gởi offline cho anh, không thấy anh trả lời. Cảm giác lo lắng, hoài nghi, sợ sệt bắt đầu dâng lên trong cô.

Thứ... ngày... tháng... năm...

Cô trách anh tại sao dạo này anh ít quan tâm đến cô. “Anh bận”, anh chỉ nói được mỗi câu như thế và khẳng định “em cũng biết anh bận còn hỏi gì?” Cô biết, nhưng trước kia dù bận đến đâu anh cũng không bỏ mặc cô như vậy...

+ Chúng ta dừng lại nhé !

- Tại sao? Cô hỏi.

+ Anh cần kỷ niệm để nuôi dưỡng tình yêu nhưng chúng ta không có kỷ niệm.

- Đúng vậy .

Cô đặt điện thoại xuống bàn. Tự cười với mình. Phải rồi, cô và anh làm gì có kỷ niệm... Cô và anh đã chưa bao giờ gặp nhau lần nào cả !!!

dimanche 10 août 2008

Chuyện " tình ảo "

 

Một cuộc sống , một tình yêu , cuộc đời đều có cái giá của nó , được cái này sẽ mất cái kia , nhưng nếu là tôi, tôi cũng mong mình được như vậy , nếu ai đó có thể cho tôi một cơ hội , tôi chấp nhận đánh đổi tất cả , và chấp nhận với những gì thuộc về người đó và mong người đó cũng chấp nhận tôi như vậy .Tình yêu qua mạng chỉ là những mảnh tình trăng gió hay thực sự nghiêm túc?

Ngày nay thế giới Internet trở thành “chốn đưa đẩy” tuyệt vời cho những kẻ “chán cơm thèm phở” tìm đến những mối tình thể xác. Thay vì phải ra ngoài tìm hiểu, chỉ cần vài lần click chuột, ai cũng có thể dễ dàng có “bạn” mới.

 

Thứ... ngày... tháng... năm...

Cô online. Anh thừa biết tối thứ bảy nào cô cũng online nhưng anh vẫn hỏi một câu vu vơ “kiếm chuyện làm quà”: “Không đi chơi với người yêu mà lại online thế này à?”

Cô gởi cho anh một mặt cười và trả lời: “Vô duyên như em làm gì có người yêu mà đi chơi ?”

Anh cười ha hả: “Hay là lấy anh, đàng nào anh cũng có mười cô vợ chờ sẵn rồi, thêm em là mười một, cưới một lần cho đỡ tốn kém”.

Cô biết anh chỉ đùa thế thôi và cô cũng đùa theo. Thế là, cô trở thành vợ-thứ-mười-một của anh.

Thứ.. ngày... tháng... năm...

Điện thoại reo khi cô đang ăn sáng. Một số điện thoại lạ hoắc gọi cho cô. “Ai nhỉ?” cô thắc mắc. Hóa ra là anh gọi. Anh nói, hôm qua là sinh nhật bạn anh, tụi anh đi nhậu với nhau, về nhà anh muốn nói chuyện với một ai đây và anh nghĩ đến cô. Cô và anh huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất. Từ chuyện con cá cảnh nhà anh, đến chuyện con mèo nhà cô. Toàn chuyên linh tinh mà cô và anh nói đến hơn hai tiếng đồng hồ, chưa bao giờ cô nói điện thoại lâu như vậy...

Tôi hôm đó cô online như thường lệ. Cô lại gặp anh. Cô nhanh nhảu kể chuyện tình yêu trước kia của cô cho anh nghe. Nghe xong anh cười và nói cô rằng suy nghĩ của cô lạ kỳ quá, cô cần một người uốn nắn cho cô. Và anh đã nhận nhiệm vụ uốn nắn ấy.

Từ dạo đó ngày nào anh cũng gọi điện cho cô.

Cô có một người tình trong mộng...
                                                                            (Còn tiếp)

vendredi 8 août 2008

Chuyến đi Luân đôn

Tower Bridge Coucher de soleil londonien Trafalgar square Ventilateur ?

Cuộc đời là những chuyến đi ! Ừ nhỉ ? Thế là mình trở lại Luân đôn hơn mười mấy năm xa vắng . Từ Lyon bay sang Luân đôn chỉ 1h30 thôi , chỉ 1 thoáng là thấy biển Manche ( English channel ) qua cửa sổ ...

Hơn 10 mấy năm xa cách , gặp lại bạn cũ trông nó trẻ và mập ra , thật phát tướng ! Tốt nghiệp ra trường, kiếm được việc làm lương cao , lăn lộn với cuộc sống trên xứ người như nó thật dũng cảm , kiên cường ! Thật đáng ngưỡng mộ ! Nghĩ đến thân phận... mình thấy bùi ngùi , chua chát ... trong đám bạn chỉ có mình là tệ nhất !

Ngày xưa còn trong trại tị nạn , nó đã là "mọt sách". Cuộc sống với nó là phải học. Là phải đạt được cái gì đó . Không được dừng lại . Dừng lại là trì trệ. Là chết ...vì vậy ngày nay nó thành đạt , với cái bằng Tiến sĩ trong tay ,vợ đẹp con ngoan , nhà sang cửa rộng , chạy BMW ... chứ đâu có tệ mạt như mình ! Mình cảm thông & mừng cho gia phân của nó . Dù biết rằng mình không bao giờ có thể đạt đến như thế ; 1 thằng công nhân , 1 thằng Tiến sĩ  nhưng chúng tôi không bao giờ nhìn ánh mắt khác . Bởi tình bạn của chúng tôi lớn hơn ,quí hơn nhiều những cái khác .

Cuộc vui nào mà chẳng tàn , niềm vui nào rồi cũng qua . Buổi tương phùng nào rồi cũng phải có lúc chia tay . Giã từ bè bạn & Luân đôn với muôn vàn lưu luyến , về lại Pháp đã 3 , 4 hôm rồi nhưng tâm hồn vẫn còn vưong vấn Big Ben , Cung điện Buckingham , Hyde park , giòng sông Thames đầy kỷ niệm ...mới tuần qua mình còn trà trộn giữa đám đông trên Oxford .st , Regent .st  để shopping , hay thả hồn mình chiêm ngưỡng những kiệt tác của Van Gogh , Monet, Renoir ... trong  National Gallery, chân bước không đành trong British Museum ...

Những chuyến đi là cuộc đời hay cuộc đời là những chuyến đi ... mình vẫn thường cho đó là kỷ niệm của cuộc đời viễn xứ .

Steps

Flag Counter