..

Pages

samedi 31 décembre 2011

Chúc mừng năm mới !

  

Quanh đi quanh lại, một năm tha hương nữa sắp trôi qua. Một năm qua, ta tự hỏi mình đã làm được những gì ? Thôi thì hãy khép lại những tàn dư và nỗi buồn năm cũ. Ta đón năm mới với những hân hoan của niềm hạnh phúc, hãy lật qua trang mới cho đời mình lên hương. Một năm qua, thế giới ảo cho ta thêm vài bạn mới. Nhiều mối quan hệ tưởng đã xa xôi lắm lại trở về với ta. Một lần vô tình, ta tìm lại được một người bạn đã hơn 20 năm không liên lạc, thế mà chỉ vài câu chào nhau trong điên thoại, cả hai ngồi ôn lại hết kỷ niệm ngày nào hơn cả tiếng đồng hồ. Và thật vui, những điều tưởng như vụt vặt, cả hai vẫn giữ mãi trong tim mình.

  Bonne année 2012 à tout le monde !

Một năm qua, ta thực sự thấy vui và tự hào ta là người của thế giới ảo Multiply này. Ở nơi đó, ta được trãi lòng ra, được chia sẻ những điều tưởng chừng như đơn giản nhất đến những điều khó khăn nhất. Khi ta buồn, khi ta vui, khi ta thất vọng, và cả khi ta tự tin trong chiến thắng, ta tìm ra chân lý sự sẻ chia quan trọng đến chừng nào. Có lúc một ngày ta lại nhận cả chục comment, đọc những lời chân thành đó cũng đủ thấy vui vì biết rằng trên đời này vẫn còn ai đó nhớ đến ta, sang thăm nhà ta đó. Cảm ơn thế giới Multiply cho mình những người bạn chân tình !

Không còn bao lâu nữa năm 2011 sẽ chào tạm biết chúng ta, xin tiễn một năm 2011 với nhiều luyến tiếc, nhường chân cho năm 2012 đầy niềm vui hân hoan. Cuộc đời này ngắn lắm các bạn ạ!  Hãy ghép lại những dư âm của một năm buồn vui xen lẫn. Cùng bỏ qua và tha thứ cho những trò đùa nghịch vô tư. Cùng gói ghém những trăn trở suy tư và những quá khứ êm đềm vào trong mộng mị. Cùng nhau đón một năm mới đầy niềm tin đang đến! Không biết gì hơn, mình xin chúc các bạn trên Multiply đón một năm mới chan hòa yêu thương, một năm mới đầy hạnh phúc, dồi dào sức khỏe và thành công trong cuộc sống nhé!

Avec quelques heures d'avance, je vous souhaite un excellent réveillon et une bonne année 2012.

jeudi 22 décembre 2011

Giáng sinh tha hương lại đến

 
Thế là chỉ còn vài ngày nữa một Giáng sinh tha hương lại đến...Giữa một chiều mưa rét lạnh, ngày tàn sắp tắt, bỗng nghe lòng buồn quá đỗi, thấy trống vắng chi lạ. Ai đó lại cứ cho rằng mình hay than vản...  Thời gian sao lướt đi vội vã, nhiều lúc lại chầm chậm, để có những khoảnh khắc ngồi nhìn mông lung, thấy thương quá đỗi đời mình, ngồi chắp lại từng mảnh vụn thời gian của một thời chưa quá cũ. Trong ngổn ngang ký ức, lục lọi những tìm thức đã qua, ai se sẽ gọi tên nỗi nhớ. Một nỗi nhớ miên man theo từng khoảnh khắc của một ngày Đông khi Giáng sinh đang đến...Nơi đây, không có cái không khí nhộn nhịp như xứ mình, chỉ cái giá rét nức nẻ làn môi. Sáng nay một không khí lạnh như tràn về rất nhanh, len lỏi vào từng ngọn cây, cọng cỏ, lấn át hơi ấm của ngày hôm qua... Nơi đây những ngày cuối năm cũng chỉ là những hanh hao những cơn gió bấc, những đợt heo may kéo qua với một ít tuyết, thổi khô khốc trên con đường chiều thênh thênh phố. Có lúc, lại nghe những run rẩy cơn gió lạnh lúc sáng sớm hay khi đêm ùa về ở một căn nhà nhỏ, kèm thêm tiếng nhạc Noel du dương với đèn màu nhấp nháy.
    
Một mùa Giáng sinh nữa lại về. Tràn ngập khắp con phố đâu đó là những sắc đèn rực rỡ, những cây thông noel treo lủng lẳng quà, ngôi sao và đèn màu chập chờn,... Một mùa Giáng Sinh giao hòa giữa thiên nhiên và vạn vật, lòng người cũng náo nức không kém. Quyển lịch cũng đã vơi dần, một năm mới lại vội vã đến. Với thân phận là kẻ ngoại đạo, đã từng đến giáo đường một cách hy hữu, lại biết vài câu kinh thánh, vài bài thánh ca ... cũng thầm cầu nguyện... Lạy Chúa, con sấp mình trước mặt Chúa, xin Chúa rất nhân từ hãy nhận lời con nguyện... Lạy Chúa,  vì yêu thương chúng con, Chúa đã giáng sinh làm người để cứu độ trần gian, hãy ban cho tất cả các blogger, những người bạn thân, những người con quen và cả những người chưa từng gặp một Giáng sinh an lành, hạnh phúc, vui vẻ, thật nhiều quà và một năm mới an khang thịnh vượng.

lundi 12 décembre 2011

Nắng đông

  

Rồi thì những cơn mưa cũng dứt, rồi thì trời không mù mịt trong cái mùa  Đông đến muộn, rồi thì không còn co ro trong góc nhà nhìn ra ô cửa sổ nữa, vì một chút nắng hanh hay đã lên, một ngày nữa sắp trôi qua. Không rõ mình đã đếm bao giọt mưa, ngắm bao giọt nắng, ôm bao giọt sầu và nếm bao giọt đắng. Chỉ biết mình đang khắc khoải những nỗi niềm riêng. Thế gian này muôn màu muôn vẻ, cuộc đời này cũng lắm những buồn vui. Vậy mà sao mọi thứ với mình bây giờ nó trống trải, một màu. Đôi lúc mình ước ao được là con chim bé nhỏ để tự do tung cánh trên bầu trời, được hót líu lo mỗi sớm bình minh, được tắm mình trong nắng, được nhảy nhót cùng đàn trên những cánh đồng mênh mông. Hơn nữa là để không biết vấn vương sầu muộn, buồn phiền...không mệt mỏi với những lo toan trong cuộc sống bộn bề. Không rõ chim có biết buồn không mà chỉ thấy nó vô tư bay lượn và hót véo von ngoài sân? Biết đâu nó cũng buồn như con người, nhưng chưa bao giờ mình cảm nhận trong tiếng hót của nó mang một giai điệu buồn như những giai điệu mà mình cứ réo rắt trong những tháng ngày qua. Chả có gì thú vị như thời tiết, bất chợt nắng, bất chợt mưa, bất chợt lạnh về đến run cầm cập lại bất chợt nắng lên ấm áp để hồng má ai. Đón hoàng hôn với ô cửa sổ ngập nắng. Nắng cuối mùa, nhẹ nhàng, ấm áp, dịu dịu, thơm thơm, ngòn ngọt. Dương như nắng làm những giác quan ta động đậy, xao xuyến khác thường. Xòe bàn tay, đỡ những tia nắng đang xuyên qua kiếng, chúng nhảy nhót trên tay ta, vui tươi đến lạ. Cả tuần rồi không thấy nắng nên dường như mọi thứ trong ta chợt vỡ òa theo những giọt nắng tinh khôi, dịu dàng. Mỉm cười, ta chào nắng ấm xinh tươi !

Rồi một ngày nữa lại trôi qua trong vô vị. Từ lúc bắt gặp ánh bình minh đang lên với những hạt nắng nhẹ nhàng ấm áp cho đến khi những vệt nắng cuối chiều yếu dần khi bước sang buổi hoàng hôn buồn bã. Mình vẫn cảm thấy một cái gì đó trống rỗng vô biên, một cái gì đó mù mịt xa xôi diệu vợi... nỗi buồn hay nỗi lo ? Hay ta cứ thả hồn mình theo "Without you..."

mercredi 7 décembre 2011

Đông đến với những chiếc lá vàng rơi


Mới đó mà đã tháng 12 rồi... sắp thêm một Giáng sinh tha hương nữa. Môt mùa đông dài buốt giá lại đến, từng cơn gió Đông ùa về mang theo những cơn mưa rả rích. Cô đơn, trống vắng lại nối gót tìm về trong đêm vắng mênh mông. Đêm lặng yên nghe tiếng mưa rả rích bên thềm... cùng lời ca :" ... Don't forget me, I begged, I remember you said Sometimes it lasts in love, but sometimes it hurts instead, yeah Nothing compares, no worries or cares Regrets and mistakes, they're memories made Who would have known how bittersweet this would taste? Never mind, I'll find someone like you I wish nothing but the best for you..." lòng thật chơi vơi !

Trời vào đông nhiều gió. Gió đông không vần vũ tơi bời. Gió chỉ khẽ luồn qua những khe lá úa vàng, rồi gió khẽ khàng lay động làm lá rơi. Lá rơi lìa cành như nỗi buồn rơi rụng khỏi buồng tim. Lá không lao thẳng xuống mặt đất bên dưới. Lá nghiêng chao, vương vấn khoảng không mênh mông, như nỗi buồn vương vấn nơi xuất phát chào đời. Cứ thế lá la đà, bay bay; lá đổ khắp nơi. Lá đổ khắp muôn chiều những chiếc lá úa phôi phai. Đêm mùa đông nhiều gió, nên lá vẫn khẽ khàng rơi. Lá rơi thật chậm, nên đêm bỗng hóa thật dài. Mà không! Lá và đêm có gì gắn kết? Đêm dài vì lòng người buồn quá. Khi lòng người buồn, đêm chẳng buồn trôi. Đêm cô liêu, đối diện với bóng mình in trên vách, người thấy đời như một giấc mộng phù du. Đêm về sáng, đời sao buồn thăm thẳm, mênh mông chi lạ; khi người chợt nghiêng mình và nhận ra rằng, bên cạnh mình là một khoảng trống lặng câm - những chiếc lá như những mảnh tình mong manh. Khi đêm về là lúc lá nói lời hấp hối. Khi đông về là lúc tình nói lời chia xa. Gió đã đưa chiếc lá nào về một phương trời thật xa. Mình giờ đây, thấy nhung nhớ thật đầy. Nhớ một ai đó, hay chỉ còn biết mãi mê tìm. Tìm trong vùng ký ức xa xăm ngày cũ, hình ảnh của một khóe mắt, một làn môi. Tìm trong tiếng hát thân thương ngày cũ, dư âm của những lời tình tự... xa rồi... Muốn trở lại mùa đông nào đó, đem một ít lạnh bỏ vào đông cho cảm giác se sắt ùa về, cảm giác ấm áp ùa về như chẳng thèm sợ cái lạnh, như thể không có bàn tay ấm thì đã có găng tay...Như thể tất cả đã qua đi, rồi tất cả sẽ bắt đầu lại...Và những nuối tiếc , mất mát luôn làm cho người ta lớn lên ... rồi sẽ chìm vào quên lãng...

 

 

vendredi 28 octobre 2011

Cơn mưa thu & nỗi niềm

 

Đã cuối tháng mười rồi, trời vẫn mưa, mưa như tháng chín, tháng mười xứ mình. Những cơn mưa cứ chợt đến chợt đi tạt ngang qua mỗi sáng hoặc chiều gấp gáp mang về cho ta cái se se lạnh khi mùa Thu vẫn còn đang ở bên ta. Thu đến, nỗi niềm riêng của một kẻ xa nhà, biết bao điều bâng khuâng muốn nói. Đâu đó có người đang hân hoan sắp được trở về quê nhà ăn Tết.... còn ta đang nhìn lá rơi... nhớ về một ai đó... ai đã đến mang cho lòng ta bao nỗi nhớ, cả vô hình lẫn hữu hình nhưng đều tồn tại và cảm nhận thấy. Nỗi nhớ mênh mang trong lòng người mỗi độ Thu về, hay nỗi nhớ một ký ức hữu hình nào đó, một dáng hình hay khuôn mặt đã từng một thời quen thân mà để rồi đã lại xa như chưa từng gặp. Tất cả hòa quyện trong ta làm thành một dư âm khó tả, nhiều khi dào dạt đến nao lòng, có lúc lại lâng lâng nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi lờ đờ vô định, như thể tất cả chỉ phù du thế thôi, chỉ là những cánh bèo buông xuôi trong dòng thác cuộc đời này. Nhìn cơn mưa rơi, bỗng chạnh lòng nghĩ tới cái ý trong một bài hát nào đó:

Cơn mưa miên man, muốn xoá đi ngàn nắng vàng
Anh mãi suy tư muốn xoá trong tim bóng hình ai nhưng vẫn yêu
Em ơi nơi đâu, có biết anh ngồi vẫn chờ hỡi em hãy về
Dù đông đến đây, dù hạ có về, dù gió mưa não nề

Ngày em đến, những làn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc, ngày em ra đi cũng lại là một ngày nổi gió, có điều gió này mang theo cái hơi lạnh từ phương Bắc xa xôi tràn về làm run rẩy những chiếc lá cuối cùng đang gắng gượng, cố níu kéo những hơi thở tàn của kiếp phù sinh trước khi thả mình vào cõi hư không của tạo hóa. Và cũng chẳng biết từ bao giờ anh lại yêu màu lá vàng đến thế! Chẳng phải vì chúng đẹp một cách giản dị đời thường hay gắn liền với những hồi ức sâu đậm nào đó trong quá khứ, đơn giản chỉ bởi vì chúng luôn gợi lên cho anh nỗi nhớ về em.

Mùa Thu đến! Chúng làm anh liên tưởng đến sự diệu kỳ của cuộc sống này, về vòng tuần hoàn bất diệt của cây, về ý nghĩa nhân sinh trong sự nối tiếp theo một hành trình bất tận của chu trình sự sống... Đó là vòng quay kỳ diệu của đất trời mà trong đó em - bước quá độ vĩnh hằng hay sự nối liền giữa quá khứ, hiên tại và tương lai đơn giản là một phần quan trọng không thể tách rời.Thế rồi em ra đi, cũng nhẹ nhàng như khi em đến... em ra đi để cho một mùa Thu mới theo cùng những cơn gió lạnh tràn về. Ta không buồn, ta chia tay em trong tâm tưởng, ta thầm mong cho em mãi bình yên như em vẫn thế bất chấp sự trôi chảy của dòng đời.

mardi 18 octobre 2011

Tháng mười thu đến muộn

 

Đã giữa tháng mười năm nay trời mới thật sự vào thu, khí trời thay đổi, lạnh dần. Bầu trời ít nắng, gió thổi se se từng cơn làm tê tê nơi cổ. Không khí dễ chịu hơn một tí vì trời không còn nắng gắt. Những ánh nắng vàng hiếm hoi của những ngày đầu thu cũng khiến cho con người cảm thấy ấm áp hơn...Tháng mười đã về rồi, đã bao lần mình tự hỏi: "Thu đến rồi sao…?"

Hôm nay chợt ngẩn ngơ trước một cơn gió lạ, chút lành lạnh đầu mùa. Ngoài vườn lá ngã vàng rơi..., kỷ niệm năm nào đã đóng băng lại tan ra… trào lên một niềm nhớ, yêu thương dâng đầy con tim nhỏ…

Tháng mười thu đến…ta lại về với tình yêu muôn thuở, lòng hoài vọng xa xưa. Một chút nợ duyên đong đầy trong ly rượu nồng, uống một ngụm cho lòng mình thanh thản, nóng ấm trong cõi bâng khuâng…

Tháng mười về cùng cành hoa thược dược vẫn còn đơm hoa muộn màng, vài chú cu cườm ngoài vườn vẫn hót cú cu như báo hiệu một mùa thu tha hương nữa đã đến, cùng với cơn gió lang thang tìm hoài tia nắng, chiếc lá lìa cành còn cất tiếng ca.

Tháng mười của những chờ mong, của những điều mà ta yêu ta quý. Lục tìm ngăn ký ức, những nụ hôn ngây ngô... lòng bỗng cô đơn, chút lá vàng rơi trong chiều xưa ảo ảnh. Tháng mười chín những yêu thương khắc khoải, quả ngọt thơm như vị môi hồng.

Tháng mười thu đến muộn màng, chơi vơi những câu thơ tình vụng dại, những nụ cười hồn hậu, những hạt cát nằm yên nghe hát, du dương điệu nhạc cuộc đời.

"Chuyện cũ qua rồi tựa gió đưa
Tri âm luyến nhớ mấy cho vừa
Thu sang có kẻ sầu đơn lẻ
Lặng ngắm phương trời gạn nỗi xưa"

 

lundi 19 septembre 2011

Thu sang

Trời chiều bổng đổ hạt mưa rơi,
Ngắm cảnh buồn thiu cứ nghẹn lời.
Hạ đã qua chưa sao chẳng nói!
Thu về lẳng lặng quá chơi vơi.

lundi 12 septembre 2011

Trung thu viễn xứ

 

Trời đã se se lạnh cho những vụng về bất chợt của cuối mùa hạ nơi đây. Ngồi ngắn nhìn bầu trời đầy sao và vầng trăng tròn lơ lửng nơi xứ người, mình chợt nhận ra đã lại sắp đến Tết trung thu. Thời tiết nơi đây sắp sang thu nên đã làm dịu bớt cái nóng bức oi ả của mùa hè. Nhìn trăng tròn lửng lơ lòng lại nao nao, lẩm nhẩm lại bài thơ "Trung thu viễn xứ" :

Trung thu viễn xứ có gì vui
Đất bạn mình tôi đứng ngậm ngùi
Mỗi độ thu về trên xứ lạ
Nhớ về quê mẹ mãi không nguôi

... Bất giác trong lòng ta vang lên những dư âm dấu yêu tuổi nhỏ. Có những mùa Trung Thu phố Hội...những mùa Trung Thu không có những chiếc lồng đèn đắt tiền, những mùa Trung Thu không có những chiếc bánh dẻo hảo hạng, những mùa Trung Thu không có những tách trà ngon. Mà những mùa Trung Thu ấy, bình dị với những chiếc đèn lồng mà anh em mình tự vót tre dán giấy kiếng, chỉ có những chiếc bánh nho nhỏ, ấy vậy mà đó lại là những niềm vui thật lớn lao đối với những cậu bé phố Hội. Dưới ánh trăng vàng thanh cao, biết bao mơ ước được bay lên thăm chú Cuội, chan hòa vào những câu hát thân thương: "Tết Trung Thu em rước đèn đi chơi...".

Đã bao mùa Trung Thu trôi qua nhẹ nhàng và bình yên như thế...Nhớ miên man về một miền ký ức xa thẳm... Muốn được thòm thèm nhìn những chùm lồng đèn xanh đỏ, nhìn tủ bánh Trung Thu hấp dẫn và muốn được tự tay châm đèn thắp sáng chiếc lồng đèn để rồi cứ lo sợ nó sẽ tắt hay cháy mất chiếc đèn xinh xắn. Còn nhớ những năm nào mình hòa chung với bọn trẻ con trong xóm để đi múa lân... làm sao quên được tiếng trống đì đùng, những chiếc đèn lồng rực rỡ...

Ta đã đi qua tuổi thơ của những mùa Tết Trung Thu bằng những cơn gió se se lạnh và ánh mắt đượm buồn... Giờ đây ngẩn ngơ tìm bóng trăng, màn đêm đang buông xuống, trăng như thể nhấp nhô trên vòm trời.  Xa xa như bóng chị Hằng - chú Cuội cũng đang nhìn xuống thẩn thơ, não nuột, bên gốc đa buồn không hắt bóng xuống nhân gian. Ước gì ta được trở về với tuổi thơ !

"Trăng thu sáng tỏ đêm trường
Nhìn trăng lại nhớ thân thương quê nhà"

 

mercredi 24 août 2011

Một chút nhớ của nắng hạ

 

Sáng nay sau khi mở cửa sổ phòng ngủ ra, những tia nắng sớm lung linh xuyên qua khung cửa như đang choàng vòng tay ấm áp ôm lấy ta như báo hiệu đã bắt đầu một ngày nắng mới. Nào! Chúng ta cùng chào đón một ngày mới bình yên nhé!

Vội chạy xuống nhà mở toang cửa để lùa ánh nắng ban mai vào nhà, vì cả tuần qua ông trời mãi thút thít nên mình cũng lây một chút buồn từ ông, cũng man mác khi mây xám kéo về, cũng rưng rưng khi nhìn những giọt mưa rả rích rơi... Và rồi bất chợt những nỗi nhớ xa xăm lại về...

Sáng nay, thật yên tĩnh không có tiếng chim vô tư líu lo trên cành prune sau nhà, những cành cà chua cuối mùa héo vàng tơi tả trông buồn làm sao. Cũng may,hàng zinnia đang vươn vai, căng tràn sức sống trong ánh nắng sớm mai, những bông zinnia xinh xinh nhiều màu sắc đang đung đưa như quyến luyến chia tay những hạt sương còn vương trên cánh hoa, những khóm rau như xanh tươi hơn... Mọi thứ xung quanh ta hôm nay sao mà đáng yêu đến lạ, ngước nhìn lên bầu trời trong veo, hít một làn không khí trong lành buổi sớm mai mùa hạ thật thanh thản để đón chào một ngày nắng hạ oi bức nữa đang đến !

Bất chợt, nhìn chậu xứ mang từ quê nhà đang ra hoa đỏ thắm làm ta bùi ngùi xao xuyến... nhớ lại những trưa hè nắng gắt bên quê nhà xa thẳm... Có phải chăng cuộc đời của mỗi con người được xây nên từ những viên gạch của quá khứ, của hoài niệm, nhưng ta không thể sống mãi trong bức tường kỷ niêm ??? 

" Xuân Hạ Thu Đông vẫn vẫn xoay
Khéo khen con tạo cứ ngất ngây
Thương người con trai nơi viễn sứ
Mang niềm tâm sự ngút ngàn mây

Hỡi bạn thân ơi hãy tới đây
Buồn quá thì xin hãy tỏ bày
Nỗi buồn san sẻ chia đôi nhé !
Tình đến Hạ ơi chớ để bay ! "

vendredi 29 juillet 2011

Vivement les vacances !!!!!!!

Je les attendais avec impatience, et les voilà enfin! Les grandes vacances commencent à peine et le soleil est déjà au rendez-vous. C'est super !

Ca y est… Je peux enfin me dire que je pars en vacances (petites… vacances). Youhaaa ! j'en frétille d'impatience.

Ne vous inquiétez pas, je ne vais pas raconter ma vie… tout ça pour vous dire au revoir et à dans 2 semaines.

dimanche 24 juillet 2011

dimanche 17 juillet 2011

Mưa & nỗi nhớ ...

 
Đã hơn giữa tháng bảy rồi, nơi đây: "Ngày nắng, vội tắt, hạt mưa bỡ ngỡ về..." và có những cơn mưa bất chợt đến, bất chợt đi như mối tình ảo, hạt mưa mỏng manh nghiêng ngả đổ ào ào giữa bầu trời chiều xám xịt. Mưa rơi hoài làm lòng mình trĩu nặng,một cảm giác thật khó tả: Buồn, mong ngóng và đợi chờ 1 cái gì đó hư vô chưa kịp định hình trong nghĩ suy...
"Cơn mưa miên man, muốn xoá đi ngàn nắng vàng... "
Cô đơn một mình với không gian trống trải đến đáng sợ, ngoài kia mưa lại cứ giăng tả tơi, khiến con người ta có cảm giác trơ vơ, chới với, yếu ớt, cố tìm một thứ gì đó co mình vào để kiếm lấy chút an toàn nép mình lẩn trốn. Rồi cố lật tìm cái ảo ảnh vô hư trong những ngày còn nắng và điểm dừng chân là một phút giật mình, thấp thỏm …
"Và gió lang thang lời dấu yêu đã muốn quên đi
Mưa rơi, nghìn hạt sắt se phai mờ con phố
Mưa rơi nhạt nhoà trước sân, còn em nơi đây, ướt mi buồn"
Có người đến rồi đi, như những cơn mưa đầu mùa bất chợt, đến ồn ào rồi lặng lẽ ra đi, để lại sau lưng bao hoang tàn và ủ rũ. Cơn mưa năm nào... cũng rả rich tiễn đưa lặng lẽ, một người đi, một người chờ... Rồi từ đó chẳng biết nhặt nhạnh những gì còn lại trong tháng ngày bộn bề, bao tất bật lo toan. Những tâm hồn cũng hóa thành đá cuội mặc nhiên cho thời gian phủ đầy lớp bụi mờ!
Cuộc sống dường như khác hẳn những con mưa bất chợt, những con người vội vã và trở về để tránh cơn mưa buổi chiều tránh một thứ mà mới mấy ngày trước đó họ mong mỏi. Có những con người lạ thật, thích đi dưới mưa và thèm được ướt trong nỗi nhớ. Những nỗi nhớ tràn trề ướt sũng, không tên, hòa quyện vào nhau thành một tạp kỹ hoài niệm, để rồi chợt nhớ, chợt quên.
"Dù đông đến đây, dù hạ có về, dù gió mưa não nề..."

Em ơi nơi đâu, có biết nơi này vẫn chờ hỡi em hãy về...

Đôi khi nỗi nhớ là những giọt cafe nhiễu xuống ly hờn dỗi trong một đêm mưa, là câu nói và bàn tay trong một bàn tay nóng ấm, chưa kịp biết hương vị của nụ hôn giã từ. Kỷ niệm là ngày chia tay tiếng cười nghẹn trên môi, cơn mưa đổ xuống phố buồn tênh mà cứ tưởng chừng ai kia đang khóc, như ta gói thầm những nỗi nhớ trong lòng chông chênh….

samedi 2 juillet 2011

Glaïeuls ... huệ nhà




Hè về lay động cõi hồn say
Cành hoa huệ đỏ cả đêm ngày
Trước ngõ nhà ta hoa lủng lẳng
Tự tình với gió ta đâu hay !

mercredi 29 juin 2011

Mưa rơi... cuối tháng 6...

 

Thời tiết tháng 6 năm nay thật đỏng đảnh, sau những ngày nóng bức giờ lại mưa. Những cơn mưa buồn lại đến, những ngày tháng chầm chậm lặng lẽ trôi đi trong quá nhiều những hoài niệm...

Dòng thời gian cũ mèm ném vào những khoảng lặng vô tình đơn côi, ngập tràn những ký ức cũ, bỗng nhiên thấy chơi vơi quá, chơi vơi đến nao lòng...khúc buồn ngày xưa vẫn hát bây giờ đã đi đâu mất để con người đi tìm trong những hư không ... có vội vàng quá không khi ngày mới chỉ đi qua mới đây thôi..

Cuộc sống vội vã quá nên cứ đẩy mình trên chuyến xe cuộc đời ...chẳng biết có bao giờ đưa ta về tuổi thơ.

Ngày hôm qua, tưởng chừng mới đó mà giờ đã xa tít tặp rồi, lòng thấy nhớ quay quắt những khoảng trời rất cũ ấy, nhớ lắm, nhớ những con người gắn bó với nó. Dường như trốn chạy là một việc không hề dễ dàng khi trong lòng còn quá nhiều những khắc khoải thế này. Quặn thắt lắm! Biết làm gì để mọi thứ có thể trở về ngày cũ đây??? Không ai có thể cho mình biết một con đường nào để trở về những lối cũ, những gương mặt cũ, nỗi niềm cũ, cả những góc khuất cũ trong sâu thẳm lòng nhau nữa! Cảm thấy mệt mỏi và trống rỗng vô đỗi!

Có thể thứ tha không? Có lý do gì để thứ tha không? Hay vẫn chỉ là những lý do để không thể tha thứ thôi? Tìm kiếm trong mệt nhoài những điều tưởng chừng như đã có thể, vì lòng tin vẫn luôn đầy, nhưng không phải thế. Vì yêu thương lớn quá nên những giận hờn, trách móc cũng chẳng thể nào nhỏ nhoi được.

Thèm lắm một sự ra đi để rồi có thể trở lại, chuyến đi của những cuộc đời long đong mãi chờ đợi điều gì đó xa xăm lắm, xa xăm đến muôn trùng sóng gió! Đôi khi, tự hỏi, ta có cần cho ai không? Có ai cần ta nữa không? Hay mình cứ mãi đứng ở một góc tối như thế này mãi thôi. Cứ nghĩ như ai đó vẫn thường nghĩ rằng: khi cho đi thật nhiều cũng là lúc nhận lại thật nhiều, nhưng không phải vậy đâu, những gì đã qua chỉ là để bù đắp thôi, chỉ để cố cân bằng mọi thứ thôi chứ không phải là cho đâu. Vì ta đã mượn của đời quá nhiều nên bây giờ ta phải sống để trả, biết có trả được hết không, có lẽ là sẽ o bao giờ trả hết được vì mình có biết mình đã làm gì đâu, có biết mình đã lấy gì của ai đâu mà bây giờ cứ phải đong đầy trong chính vơi cạn của mình thế này. Mọi thứ đã chẳng thể nào dừng lại ở ranh giới của nó được nữa, đã đi xa quá rồi. Ta phải làm gì đây, để trả lại mọi thứ??? Hay ta phải nhận về mình những day dứt đó cho đến hết cuộc đời này??? Phải thế không? Vay mượn cuộc đời là thế để rồi trả lại nhau bằng những chia cách thế này uh?

Cần cho mình một góc tối nhỏ nhoi để thấy mình trong đó, vậy mà cũng thấy khó khăn, khó khăn trong cả giấc ngủ, cả hơi thở, bước đi, cả giấc mơ chập chờn...thì cứ cho rằng ngày không vội vã, chỉ vì người vội vàng thôi; nhưng sao vẫn thấy mình bé nhỏ lắm, chẳng thể nào giữ hết những chất chứa trong lòng để không còn những mặn mòi, mỏi mòn nữa.

Bất giác muốn để ký ức được dong dài, lênh đênh, sầu vợi, ...và mong nó ngủ yên ở một khoảng xa nào đó. Ta sẽ thôi nhìn ngắm cuộc đời để sống như ta sẽ phải sống! Chỉ mong lúc ta mỏi mệt nơi cuối con đường ta sẽ được về một bến neo đậu nào chỉ mình ta...

samedi 18 juin 2011

Hoa tháng 6




Bướm ơi, bướm hởi, bướm à !
Tú cầu đã nở, la đà nơi đâu ?

samedi 11 juin 2011

Thực hay ảo... Cảm nhận thế giới ảo này !

 

 

Thế rồi sau những ngày nắng hạn, cơn mưa tháng sáu trút xuống như bao nỗi buồn, bao nỗi hờn ghen và bao giận dỗi. Cơn mưa như muốn xóa đi những dấu vết, dấu vết một thời, một tình yêu vay mượn, một cảm giác chơi vơi và một lối thoát không ngã rẽ. Mưa xuống chỉ làm cây cối ngoài vườn vui tươi xanh mơn mởn... Một ngày tháng sáu nơi đây, mây trôi nhè nhẹ, nắng nhạt. Cái vạt nắng của tháng năm còn rớt lại, sưởi ấm trái tim một kẻ hay online dễ chừng đến mười năm rồi, nhiều khi tưởng như mình ảo giữa cuộc sống thực, và đôi khi muốn tìm cái phần thực trong thế giới ảo này. Cho đi, nhận lại được nhiều, không ít lần rơm rớm nước mắt "cá sấu". Rất khó giải thích.

List yahoo cũng khiêm tốn thôi, không nhiều, chủ yếu là gia đình. Phần nhỏ còn lại là bạn bè quen biết. Có những nickname mà mỗi sáng đều vui vẻ với mình bằng những icon ngồ ngộ, khởi đầu ngày mới dễ dàng hơn. Thế nhưng, dường như theo một quy luật rất đáng ghét "bữa tiệc nào rồi cũng tàn", có những nickname không bao giờ lỡ xóa khỏi list mà vĩnh viễn mình để ở trạng thái ẩn.

Mình đến Multiply một cách tình cờ...online vô blog đọc những entry thiên hạ, nhiều khi muốn lặng lẽ quay đi, nhiều khi chỉ muốn nhếch mép một cái với thế giới thực thu nhỏ, biến thể trong con chữ. Tìm vui, không gì khác. Nhưng vẫn mải miết tìm cho mình những thành thật được biểu hiện bằng cảm xúc của chính bản thân. Không hiểu sao, thấy một bạn vì quá nặng lòng với những ân tình trong thế giới này, bị cuốn đi nhiều nên nhiều lúc muốn nói lời tạm biệt, mình lại thấy buồn. Thật ra, mình có buồn phiền hay giận hờn gì ai đâu. Thế giới ảo mà ! Hơi sức đâu mà bỏ bụng ! Nếu có, như một blogger nói, chỉ cần một cái "delete" thôi mà. Có gì phải quá bận tâm? Mà sao mình lại có thể buồn phiền hay giận hờn gì được chứ! Đã bao lâu sống với Multiply, mình chưa hề nhận một lời khiếm nhã hay một lời bình luận thiếu thiện chí, chỉ vài lời thiếu tế nhị. Ngược lại, thấy mình sung sướng ngập chìm trong một vùng trời yêu thương với những tin yêu và mến mộ mà các bạn đã gởi trao. Thử hỏi mình còn có thể đòi hỏi điều gì hơn thế nữa?Ở nơi đây mình lại được nói và viết thứ ngôn ngữ mà đã từ lâu rồi chìm dần vào quên lãng trong trí nhớ. Được nói và được viết như thế này trên xứ người quả là một hạnh phúc lớn. Mình không thực sự quan tâm có bao nhiêu người đã xem những gì mình viết. Viết chỉ riêng cho mình thôi hay cho ai đó, bằng ngôn ngữ mẹ đẻ mà ít khi có dịp để viết & bày tỏ nỗi lòng. Và thêm một điều này nữa: Tất cả những gì mình viết, rồi chỉ xin được... gió cuốn đi. Mà rồi gió chắc sẽ cuốn hết đi những gì mà mình đã viết, nhưng những ân tình mà các bạn đã gởi trao thì có lẽ chẳng thể nào. Thực lòng mà nói, những ân tình ấy làm mình thấy... "nặng lòng". Ước gì hiện hữu một nút "delete" nào đó trong những ngăn kéo của tâm hồn, để khi cần, chỉ cần nhấn một cái thôi, mọi xúc cảm trĩu nặng sẽ biến tan.

Thực ra, với thế giới này, thấy mình rộng lượng hơn cuộc sống thực. Không phải vì ẩn mặt với nhau, không phải vì xa xôi, cũng không phải vuốt ve cuộc sống này mang lại. Chỉ là ta muốn đơn giản hơn cuộc sống vốn ngột ngạt, hối hả của thực tại. Ở đây, ta tìm được những gì ta chưa có ở thực và đổi lại, ta cũng nhận được những thứ tương tự. Đời thực không ai thẳng cánh với ta, nhiều khi thấy phũ tệ đấy. Nhưng vì nó khác thực, vì nó là chỗ để ta trốn chạy, thế nên ta dung nạp nó...Thực hay ảo đừng nên cố tìm hiểu, mình chỉ mong các bạn ghé xem hay vài lời comment... ảo thì tình cảm cũng ảo thế thôi. Cần phải có sự dung hòa giữa thật và ảo. Tình cảm lúc ấy mới thật đẹp ! Cám ơn thế giới ảo này cho ta những người bạn chân tình !

mercredi 4 mai 2011

Tháng năm đến

 

Tháng năm về cùng những tia nắng ấm như muốn báo hiệu một mùa hè vội vã sắp đến. Một mùa hè rực rỡ những ước mơ. Những hàng cây xanh ươm ướp nắng vàng. Những đóa Mẫu đơn & Đỗ quyên ngoài vườn đang nở rộ, lại rực lên màu hồng đỏ ánh, hực sáng một góc trời tháng năm rực nắng.

 uNắng tháng năm, tươi và thơm biết bao. Quyện với mùi hoa cỏ tháng năm mới nồng nàn biết mấy. Nắng tháng năm về không quá vội vàng mà êm ả đến rồi nằm yên trên những đóa hoa rực rỡ. Mới đó mà đã hết tháng tư. Tháng tư đã qua nhẹ quá để ta còn chút gì đó tiếc nuối… thời gian? Khi tháng về, nó cùng bạn bè đã đi qua bao mùa hoa – bao sắc màu với những tiếng cười giòn tan. Đó là lúc chẳng muốn suy nghĩ gì cả…

Một khoảng lupin hồng tím đến vời vợi, hoa Đỗ quyên ngợp trời hồng phớt, cùng với Mẫu đơn đỏ rực rỡ nổi bật cả khoảng trời. Nắng làm ngày quá tươi nên dạ bồi hồi nhớ về kỷ niệm cũ, lòng muốn buồn cũng chẳng nỡ để buồn. Ai cho rằng nơi đây hoa không có mùi hương? Một mùi hương làm tâm hồn ngây ngất và chếch choáng ấy chứ. Hoa tỏa một mùi hương đầm thắm. E ấp quyện vào nắng và lan tỏa trong gió tháng năm hanh mùi đất mới. Một mùi hương là lạ và đặc biệt mà chỉ nơi đây mới có được.

Tháng năm. Long lanh từng tia nắng, rực rỡ một sắc hồng quyến rũ, một sắc đỏ nồng nàn. Tháng năm. Mênh mang bao nỗi nhớ, rực rỡ những ước mơ và chan chứa từng kỷ niệm. Tháng năm ơi! Chào mi nhé! Sao mà yêu đến thế...rồi bao nhiêu mùa hoa nữa, mong cho hạnh phúc và tiếng cười sẽ luôn ở bên ta... Hãy sống như là sống để thấy trời bao la...

lundi 11 avril 2011

Tháng tư... mà đã vội vã nóng !

Tháng tư đang đến ...Những ngày gió rét lạnh đã đi qua...

Và những ngày nắng năm nay vội vã đang đến...Tháng tư về, như đã hẹn... mà sao vẫn thấy chút là lạ ! Lại nóng sớm hơn mọi năm... như muốn để mấy cô sớm khoe đùi, khoe ngực. Thiên hạ ai nấy dường như hân hoan, hớn hở đón chào những tia nắng nóng đầu mùa.

Vừa mới đây thôi mà đã sang mùa mới. Dòng thời gian khẽ khàng trôi, để rồi khi nhận ra mới thấy sao nhanh quá !  Và khi ngoảnh lại... thấy nhớ... nhớ những điều đầu tiên diệu kỳ, nhớ những thứ sẽ dần trở thành quá khứ của ngày mai. 

Tháng tư...

Ai có biết chăng?

Nắng đang lên giữa ngút ngàn nỗi nhớ...

Của ngày xa... và của những ký ức, sẽ ghi dấu mãi trong lòng... chẳng thể phai. Những niềm nhớ trở về lãng đãng, rất xa mà sao thật gần. Mình vẫn chờ chút nắng hồng lên để hong khô những kỷ niệm. Mình thích nắng vì nắng vẫn thế... hồn nhiên, vui tươi... nhưng có ai biết được nắng còn buồn hơn mưa!

Nắng đẹp lắm khi chiều dần lên...

Mình sẽ cố vui, sẽ cười trong nắng ấm

Để thấy lòng nhẹ tênh... thanh thản trong cơn gió mát đầu mùa.


 

vendredi 1 avril 2011

mardi 29 mars 2011

Người tình ảo "chân dài" hay "gà móng đỏ"

 

Ảo hay thật... Cuộc sống có muôn vàn điều kỳ lạ mà chẳng thể nào định nghĩa được. Đôi khi bạn tìm thấy những sự thật trong một thế giới ảo, nhưng cũng đôi khi bạn chỉ tìm thấy những cái ảo trong cả một thế giới thật chung quanh bạn. Cho nên hãy cứ tận hưởng những giây phút bạn được sống thật với chính mình dù là đang trong thế giới ảo hay thật. Ai đó đã từng lên án việc chat chit chẳng mang lại ích lợi gì, nhưng với tôi đó là một phần thú vị trong cuộc sống, nó mang tôi đến gần với mọi người hơn dù họ ở bất cứ nơi nào trên thế giới. Tôi muốn nói với những người bạn trên blog của mình rằng... tôi yêu họ biết bao và cám ơn cuộc sống đã mang đến những giây phút tình cờ để chúng tôi được mãi là những người bạn của nhau...
Các bạn nghĩ gì về câu chuyện này tình cờ mình đọc trên mạng :
  

  Lang thang giữa Sài gòn của những ngày còn lại trên quê hương... ghé vào quán café có wifi để check mail, thình lình thấy em N.A trên mạng, tôi bèn ngỏ ý mời em tới quán cà phê này uống cà phê tán phét chút xíu. Không ngờ em đồng ý vì tôi muốn viết 1 bài viết thật chân thực về "Người tình ảo".

 Hai tiếng sau em đến. Em mặc bộ đầm rất đẹp, trang nhã, phù hợp cho một buổi trưa Sài Gòn nắng gắt thế này. Đây là lần đầu tiên tôi gặp N.A trông em xinh xắn, mái tóc dài ngang vai, trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt và bước đi tự tin. Em chào tôi như 2 người bạn đã quen nhau từ lâu, em vốn thân thiện và dễ gần là thế.

Tôi mở lời luôn:

 Chào N.A, dạo này nhìn N.A xinh ra, em có gì mới không, kể anh nghe với?

  (Cười) Em vẫn vậy, anh à, chỉ có người tình là mới!

Anh nghe nói, em là thuộc loại "chân dài" với những bức hình đáng yêu, dễ thương đựơc các bạn trai rất ấn tượng và yêu thích. Vậy em có thích cách tạo hình mà em mang đến cho mọi người không?
Em thích anh à. Nhưng đôi khi đó là một rào cản cho em. Đàn ông trên mạng gặp em, họ yêu thích cô gái trên mạng nhưng em ngoài đời khác đôi chút anh à!

Khác là khác thế nào, em kể anh nghe đi!

Hì,(lại cười) em không phải lúc nào cũng xinh tươi và biến hoá kỳ ảo như trong hình. Anh biết là em phải mất cả buổi để make up, tạo dáng và chụp cả trăm tấm mới lựa ra được vài tấm ưng ý như vậy để post lên mạng đó. Còn đàn ông, họ đến với em chỉ vì em xinh và thế là em cảm thấy thật áp lực. Không biết họ có nhận ra là tính cách của em cũng rất đáng yêu không nữa!

Chuyển từ đề tài chụp hình chúng tôi ngừng lại đôi chút và chuyển sang đề tài viết blog. N.A không những là một cô gái rất xinh đẹp mà những câu văn, câu thơ của em cũng rất đi vào lòng người, chúng lớn hơn con người nhí nhảnh ngoài đời của em.

Đôi mắt em nhìn xa xăm ra dòng người xuôi ngựơc, nói nhỏ với tôi như sợ ai nhìn thấy:

Anh à, em nói thật, không hiểu sao, đàn ông gặp em khoảng 2 lần là lại có ý muốn “chuyện đó” với em! Thật em không hiểu nổi! Những loại đàn ông như vậy em cũng gặp đúng hai lần là em bấm nút cho họ “biến” ra khỏi cuộc đời em. Sao đàn ông họ lại kỳ lạ thế nhỉ? (Em xin lỗi tôi vì tôi cũng là 1 thằng đàn ông 100%).

Em nói luôn như sợ tôi nói mất lời của em:

Họ nghĩ những gì em viết về cuộc đời về tình yêu tức là em rất từng trải, rất khéo léo chiều đàn ông nhưng họ không hiểu là văn chương có quyền bay bổng đôi chút. Còn em, em yêu ai là yêu chết bỏ, yêu hết lòng, không lăng nhăng như các cô gái trong chuyện em viết đâu.

Em nói vậy anh đồng ý, nhưng em vẫn gặp các bạn trai trên mạng thường xuyên. Vậy theo em, đâu là thật, đâu là giả?

Trên mạng có rất nhiều loại người, anh à. Có những người gặp em chỉ vì em là "chân dài", chỉ vì em đẹp, chỉ vì văn em hay. Có những người gặp em vì tò mò, và có những người gặp em chỉ vì…muốn được ôm em, hôn em. Và chỉ cần gặp 1 lần là em biết mục đích của họ đến với em là gì!

Và giờ này em có bạn trai chưa hả N.A?

Chưa anh à. Em chỉ có khái niệm “chồng” tức là người hằng đêm nằm bên em, còn bạn trai em không biết định nghĩa thế nào, vì em có khá nhiều, em không biết xếp họ vào đâu cho hết.

Này em, có biết em may mắn lắm không, người ta thì tìm bạn trai mãi không ra còn em thì không biết xếp đâu cho hết. Em có thấy mình may mắn không?

Không đâu anh à, đôi khi em chán vai diễn của em với những hình tượng em tạo ra. Em muốn mọi người và đàn ông nói riêng nhìn em với một con mắt khác, là một cô bé N.A hiền dịu, nhu mì, đoan trang và ngoan ngoãn. Em không muốn xinh tươi trong bộ đầm kia, đến những cuộc hẹn trên mạng ảo để tìm một tình yêu thật sự, anh à. Đôi khi em muốn dừng lại.

Vậy em có quyền dừng lại mà!
Chưa dừng được anh à. Nhiều người đàn ông đẹp trai, giàu có và xứng đáng đang chờ em ngoài kia.Tôi cám ơn N.A vì cuộc nói chuyện thú vị...

Rồi em bấm iphone 4 cho một anh chàng nào đó để tiếp tục một cuộc hẹn tiếp theo. Em ấy là vậy, là hẹn hò, là gặp gỡ. Tôi tự hỏi, không biết, với chính cô "chân dài" xinh đẹp kia, đâu là tình thật, đâu là tình ảo, hả em??? hay chỉ là "con gà móng đỏ".

 

vendredi 25 mars 2011

Xuân về nơi đây

 

Mấy ngày nay khí trời trở nên nắng ấm có lẽ giao mùa nơi đây... Xuân về giữa lúc đất trời còn ngái ngủ trong tấm áo mùa đông. Cuộc sống còn đang lẩn mình trong cái lạnh, đã ba hôm rồi mình ra xe đi cày phải còn cạo kiếng. Trên mỗi con đường vào sáng sớm còn vương vãi những lớp băng trắng mỏng đọng lại trên lá cỏ. Đâu đó người ta vẫn thấp thỏm mong chóng cho cái lạnh qua nhanh. Thì đó, nắng bỗng gõ cửa và nàng xuân cũng vừa bước tới.
Màu xanh dần dần sáng lên từ góc trời phía xa. Mùa đông lẳng lặng rút êm cùng những con gió bớt lạnh. Từ đâu mà những đàn chim xuất hiện lượn lờ trên tầng không và gọi mời cảm giác khoan khoái. Cây cối ngoài vườn đổi màu từ xám đen hiện dần lên màu nâu tươi mới. Lộc non mơn mởn nhảy nhót trên từng nhánh cây tưởng đã già cỗi. Những đóa Thủy tiên đang nở vàng rực rở khoe sắc. Khắp nơi cảnh vật chào xuân với tất cả vẻ đẹp thiên nhiên rạng rỡ. Lẫn trong đó, mỗi gương mặt người thêm chút tươi vui. Nắng ban mai nơi đây vẫn còn vương hơi sương lành lạnh, mang theo cơn gió thoảng lạnh cũng đủ để thấy se sắc nhớ Phố Hội.

Mình vẫn yêu những ngày nắng Sài gòn, cũng như lúc mưa. Mưa nắng Sài gòn đỏng đảnh thất thường như tính nết người con gái mới lớn, nhanh đến nhanh đi như "tình ảo", vội vã để rồi chợt quên chợt nhớ mong manh, dịu dàng tha thiết nhưng cũng thật đáng yêu. Mới ngày nào đó còn lang thang giữa trưa nắng ở Sài gòn, giữa cái ồn ào của cuộc sống bon chen. Giữa nhịp sống bộn bề, giữa những đông vui, tấp nập đó... giờ đây ta lại cô đơn lạc lõng nơi xứ người. Nhớ một buổi chiều SG sau những cơn mưa bất chợt ta thấy cái bình yên, tỉnh lặng của thành phố sau một ngày ồn ào náo nhiệt, cùng bè bạn ghé quán café gọi một tách café sữa nóng, ngồi bên cửa sổ hít hà hương thơm & ngắm phố phường vội vã trong cơn mưa. Cảm giác thật nhẹ nhàng, yên ổn trong không gian tỉnh lặng đó lại vang lên bài hát : "Trời còn làm mưa, mưa rơi, mưa rơi... " làm nhớ lại thời Trung học, nhớ màu tóc nâu...

Ta trở lại, ta ra đi... để còn có thể sống tiếp cái quãng đời còn lại, ta sẽ trở về dù không biết khi nào nhưng ít nhất là khi ấy Sài gòn hay phố Hội vẫn còn nhớ tên ta .

lundi 21 mars 2011

Một chút gì để nhớ...

 

 

Mới đó mà đã hơn 2 tuần nó giã từ xứ Việt. Thời gian không bao giờ dừng lại và cũng không chờ một ai. Hôm nay một ngày nắng đẹp, nắng nơi đây không oi ả gay gắt như xứ mình nhưng cũng làm cho nó nhớ lại những gì đã qua từ tháng trước. Ai đó cho rằng:“ Có những điều trôi qua, có những người trôi qua, có những tình cảm trôi qua, và có những thứ đọng lại trong ta thì đó là nỗi nhớ” đúng thật.Có bao giờ bạn bắt giác dừng lại giữa cuộc đời và nhìn ngắm lại những gì đã qua, những kỷ niệm, những hình bóng đã cũ, những nụ cười đã cũ nhưng vẫn nằm lại đó, vẹn tròn, và quá khứ sẽ như một thước phim quay chậm cũ hiện lên trước mắt, nhắc ta nhớ, những nỗi nhớ khi mơ hồ, khi rõ ràng, những nỗi nhớ mà đôi lần ta lại gọi bằng cái tên mộc mạc: nỗi nhớ không tên.

Nhớ hôm nào lòng nôn nao ngồi chờ chuyến bay từ Sài gòn về Đà nẵng...chỉ chưa đầy hai mươi phút taxi (từ Đà nẵng về Hội an) thong dong trên một chặng đường dài hơn 30km, nó đã trở về với cái thị xã Hội an nhỏ nơi hai mùa mưa nắng...đúng tối 30 Tết.

Mệt nhoài! Bước xuống khỏi chiếc xe, mang hành lý vào nhà mới. Rồi vội vã chạy ra nhà cũ nhậu nhẹt cùng đám bạn cũ đón giao thừa. Nó đã về tới phố Hội chăng! Một người bạn lại nói:" Mi đi mô mà biệt tích luôn!"Nó chỉ mỉm cười... 1, 2, 3 dzô. Một ngụm cognac nóng cả người làm quên đi cơn gió lạnh cuối năm mà người ta cho là lạnh nơi đây nhưng với nó chỉ thấy mát. Rồi một cơn gió ùa tới... Gió mát, nó yêu gió lạ thường.

Nó ít khi về quê... Nó chỉ quay về chỉ những khi nó cần, rất cần một khoảng không gian và thời gian để nó nghĩ ngơi, nuôi dưỡng lại những tâm tư, tìm lại những gì đã mất.

Một chút gì để nhớ...giờ đây nó đang nhớ gì ? Có hay chăng những hình bóng...người em gái Quảng nam thiết tha trong bàn nhậu hay những "con gà móng đỏ"tơ thơm miền Tây...

Nỗi nhớ thật lạ, khi chợt đến khiến ta ngỡ ngàng, khiến ta chìm trong một nốt trầm xao xuyến. Cuộc sống như một bản nhạc dài, mà đôi khi dừng lại, như một nốt lặng giữa những phím đàn, để nghe yêu thương, nghe nỗi nhớ ùa về, nghe những gì thuộc về quá khứ bỗng chốc trở nên sống động, khơi dậy những cảm xúc đã ngủ quên trong tâm hồn... Còn một chút gì để nhớ, còn một chút gì để thương ???

dimanche 13 mars 2011

Trở về Phố Hội ( tt )

 Trở về quê hương  lần này sau nhiều năm xa vắng. Cảm giác thật lạ! Lúc máy bay sắp hạ cánh trên bầu trời Việt Nam tự nhiên tim mình đập mạnh và cảm giác khó tả lắm. Ngắm nhìn Saigon sau bao nhiêu năm rời xa nó. Lần này ra khỏi Hải quan lẹ hơn, chỉ có chờ hành lý hơi lâu. Một người Việt bên cạnh thốt lên: “Ôi sao mà léo nhéo tiếng Việt nhiều thế! Nghe sướng cả tai”. Mình bật cười vì câu nói vui vui của người bạn.

 

Sàigon đón đứa con lang thang trở về nơi đất mẹ…

 

 

Ngồi trên taxi về Gò vấp, nhìn Sài Gòn về đêm vẫn lung linh ánh đèn huyền ảo trên những con đường rợp bóng cây. Sài gòn lúc nào cũng nhộn nhịp người qua phố. Sài gòn bây giờ hình như nhiều xe hơi & gắn máy hơn trước. Sài gòn bây giờ hình như là khói bụi & ô nhiễm hơn xưa. Và chắc chắn một điều là có nhiều thay đổi! Và có một điều mà suốt 8 năm qua không thay đổi và làm mình ngạc nhiên, đó là những quán nhậu & cà phê đầy đường … Sàigòn vẫn thế…

Sáng thứ hai kể từ ngày trở về, cùng người bạn hàng xóm thả hồn nơi quán café đầu ngỏ. Mình nhâm nhi ly café đá to đùng đắng nghét. Nghe lòng chơi vơi qua từng câu hát: "Em ra đi nơi này vẫn thế… Vẫn có em trong tim của mẹ… Phố em qua gạch ngói quen tên… Em còn nhớ hay em đã quên?! Em còn nhớ hay em đã  quên?! "

 

Những bài tình ca của TCS cất lên…, và dường như nỗi cô đơn chính là vực thẳm linh hồn mà nghệ thuật cần đạt tới, như đạt tới chân thân của mình, để từ đấy cũng biết khước từ mọi ảo tưởng cuộc đời. Những bản tình ca của Ông cuối cùng lại là bài kinh cầu bên bờ vực thẳm, lay động ý thức về thân phận ở bất cứ ai mê muội định tìm một chỗ ẩn trốn an tòan giữa cõi đời.

Và đâu đó trong cuộc đời này: "Khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm...", mình sẽ đi thăm...

Sẽ tranh thủ gặp gỡ bạn bè cũ thân thương trước hết. Nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi sẽ đi thăm. Thực hiện những kế hoạch nho nhỏ cho mình…

 

Quê hương hãy mở rộng vòng tay đón người con viễn xứ trở về !

mercredi 9 mars 2011

Trở về phố Hội

 

Ai cũng có quê hương nhưng khi ra đi lại luôn nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn... với mình Phố Hội lúc nào cũng trong tim mặc dầu nhiều năm xa vắng.

Lần đầu tiên sau gần 8 năm xa quê hương, tôi mới có cơ được hội trở về. Tám năm, một khoảng thời khá dài, hay nói đúng hơn là đủ dài để những thay đổi tưởng chừng như không thể cũng sẽ xảy ra. Càng gần đến Việt Nam tôi càng trở nên náo nức, và tim tôi đập càng mạnh hơn khi máy bay gần đến Sài Gòn. Nhưng, trong cảm giác vui mừng và náo nức đó, bỗng dưng minh lại có cảm giác lo sợ. Tôi sợ rằng sự thay đổi quá mức của những cảnh vậy cũ, những con người xưa sẽ làm tôi lạc lõng. Và điều tôi sợ nhất đó là những thay đổi, những sự thật sắp hiện diện trước mắt sẽ như một cơn sóng lớn cuốn đi tất cả những hình ảnh và kỷ niệm đẹp mà bấy lâu nay tôi vẫn rất trân trọng.

Khi máy bay từ từ tiến về Sài Gòn và đặc biệt là lúc máy bay hạ cánh, hình ảnh của những ngôi nhà cao tầng, những cánh đồng xanh mướt, những dòng sông uốn khúc trĩu nặng phù sa mà lúc ra đi tôi không có dịp nhìn khiến tôi cảm thấy Việt Nam rất xa lạ, xa lạ như lần đầu đến thăm một nước nào đó. Nhưng khi bước chân xuống phi trường, cái nóng oi bức của những ngày cuối năm, khung cảnh chen chúc của những gương mặt Á đông xa lạ nhưng tưởng chừng như rất thân quen kia khiến cho kỷ niệm lại tràn về trong tim và tôi cảm thấy Việt Nam không còn xa lạ nữa.

Trong chuyến đi này, tôi đã có cơ hội được gặp những người bạn mà lâu nay tôi chỉ biết qua những cái nick trong yahoo hay multiply, tôi được gặp lại những người thân, và những người bạn đã gắn bó với tôi suốt thời thơ ấu. Tuy nhiên, bên cạnh đó cũng có một số người mà vì một lý do nào đó khiến tôi không thể gặp được. Nhưng dù sao, tôi đã trở về, về đến quê hương của mình...

"Ta trở về người còn nhớ hay quên
Hay tất cả bồng bềnh trôi theo sóng
Góc tim nhỏ đã xóa nhòa hình bóng
Và lu mờ vào một cõi xa xăm."

lundi 24 janvier 2011

Phố Hội, Xuân này ta sẽ về...

 

Xuân lại về trên xứ người mang theo những ngày đông giá rét ! Xuân tới mang theo hơi ấm của yêu thương và tiễn đưa những ngày cũ. Có lẽ ai xa xứ cũng đang có những cảm giác như mình lúc này, một cái gì đó mộc mạc thân thương bỗng chợt ùa về...Xuân đến lặng lẽ, nhẹ nhàng không ai hay, ai biết, khoát cái áo choàng ấm áp bước ra ngoài vườn nhìn cỏ đóng băng trắng xóa... lòng bỗng bâng khuâng... Tết sắp đến rồi sao ?Xuân không đem đến niềm hạnh phúc qua vẻ ngoài lạnh lẽo như đông. Xuân mang hơi ấm mơn man khắp da thịt, mang sắc màu nhuộm thắm phố phường. Xuân năm nay sao lại kỳ vậy? Xuân lạnh, với mùa đông băng giá -10°C, cùng những cơn gió rét cắt thịt da cứ ùa về luồn lách vào từng góc nhỏ . Xuân ơi sao lại thế ? Xuân giận hay sao ?Xuân dỗi mất rồi ! 

Xuân đến nơi đây, nơi mình ở, người Việt định cư không nhiều bởi thế những ngày cận Tết trôi qua thật bình dị như bao nhiêu ngày khác. Tất cả những gì tôi nhận được chỉ là những lời chúc, những cuộc gọi, những cái ôm gió thân thương từ Việt Nam gửi sang. Những ngày giáp Tết, mình thường gọi điện về nhà hỏi má đã sắm Tết đến đâu rồi và bao giờ cũng vậy, má luôn thổn thức: "Nhìn con nhà người ta về ăn Tết, má nhớ con biết bao!". Má đâu biết rằng ở phương trời xa ấy mình cũng bao nhiêu lần nức nở, xót xa.

 

Phố Hội ơi ! Xuân này ta sẽ về... thả mình bên sông Thu bồn , để thưởng thức những gì mà thiên hạ cho rằng: “Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm, rượu hồng đào chưa nhấm đà say”, để gặp lại "Người Quảng" hay cười, hay nói, để nghe lại giọng Quảng sền sệt, vừa nhanh, vừa khó nghe nhưng mộc mạc, dễ gần mà mình đã mất.

Một chút lặng lẽ trong cuộc sống tất bật này, ta chạnh lòng nhớ về xa xưa... nhớ nhà, nhớ quê, nhớ về nơi ta đã một thời được sinh ra và lớn lên, nơi mình "chôn nhau cắt rốn". Nơi miền xa xôi ấy với biết bao hoài niệm: có thể là những chuỗi ngày hồn nhiên vui tươi, là những kỷ niệm êm đềm hạnh phúc; nhưng cũng có thể là những tháng ngày vất vả, cơm không đủ no, áo không đủ mặc, với củ khoai củ sắn để ăn sáng cắp sách đến trường, là những trận đòn vì cãi lời ba má. Có khi ta nhớ lại những con đường, hay một bóng hình xưa thoáng vụt qua. Để rồi thương nhớ ùa về, bùi ngùi... Phố Hội ơi ! Xuân  này ta sẽ trở về !


 

Steps

Flag Counter