..

Pages

lundi 2 décembre 2013

Phố đã lên đèn... Giáng sinh lại về


Rồi một mùa Giáng sinh tha hương nữa lại đến. Giáng sinh đang đến rất gần. Không khí Giáng sinh bắt đầu rộn ràng khắp nơi, len lỏi vào từng góc phố nơi mình ở. Màn đêm vừa buông xuống, phố lại lên đèn, con phố vẫn lung linh huyền ảo, những dây đèn màu sáng rực rỡ nhấp nháy giăng qua đường. Kèm theo những cơn gió khô hanh buốt giá -5°C thổi qua.
Giáng sinh lại về, mùa đông rét lạnh lại đến, cũng là dịp để đôi lứa thể hiện tình yêu bằng những nụ hôn ngọt ngào hay những lời yêu thương ấm áp. Nhưng Giáng sinh cũng là thời điểm gợi nhớ tới quá khứ, tới những ký ức buồn đã trôi qua, một ký ức tình yêu... Bình minh nơi đây vừa bước sang mang về tia nắng nhạt không đủ ủ nóng vạn vật, không đủ ấm áp hơ nóng trái tim băng. Mùa Đông tuyết rơi dày đặc khắp phố buồn tênh. Sáng mùa Đông hơi sương phủ kín khóm mây ngang trời. Nhấp nháp bên tách café nóng, mường tượng lại...Tình đẹp như vầng trăng treo lơ lửng. Tình buồn như ly cà phê dạo ấy, đắng ngọt pha lẫn mùi nhớ thương. Bên ngoài mưa lạnh giăng giăng màu khói, đường phố loang loáng nước mưa ẩm ướt. Mưa mùa Đông thật đẹp nhưng cũng thật buồn. Như giọt buồn nhạt phai của ly cà phê sóng sánh nước màu đen, như trang nhật ký ghi lại tình tan vỡ. Mọi thứ như đọng lại thành một chuỗi ký ức ẩn màu sương khói.
Mùa đông về, thèm cái cảm giác thật ấm áp bên bữa cơm gia đình bên quê nhà xa thẳm, một chút hơi ấm từ bát cơm bốc lên thơm phức xen lẫn mùi thức ăn nhè nhẹ, thèm cái bánh xèo, tô cá thính hấp chi lạ… chợt thấy lòng nhớ Phố Hội da diết. Lòng ngập tràn nhung nhớ, nỗi cô đơn duy nhất được xóa nhòa là mạng online, nghe nhạc, làm mềm lòng cô quạnh. Tất cả cảm xúc được lặng vào thế giới ảo, như mọi thứ được chìm đắm trong góc nhỏ trái tim.
Phố đã lên đèn trên những con phố, nghe đâu đó bài hát quen thuộc về Giáng sinh rộn lên từ các quán cafe bên đường và những shop thời trang, trung tâm mua sắm hay siêu thị lại trang trí rực rỡ đèn màu với hình ảnh ông già Noel, người tuyết cùng những con tuần lộc thu hút nhiều người đến xem và không quên ghi lại những khoảnh khắc đẹp khi đông về… những đôi tình nhân tay trong tay bên nhau cảm giác như mùa đông tan biến trong họ.
Không phải là con chiên ngoan đạo nhưng mình vẫn thích Giáng sinh, có lẽ vì sắp được quà... hehehe!!! Bao mùa Giáng sinh đến và đi qua... bao mùa nắng lên rồi tuyết lại lấp đầy. Lòng ước mong mùa Đông qua mau, và tia nắng sẽ tìm đến sưởi ấm trái tim yêu. Nhưng cuối cùng vẫn là tia nắng bơ vơ luôn mang nhiều mơ ước, luôn rong chơi và luôn sưởi ấm những trái tim đang cô đơn lạnh giá của mùa Noel trên xứ người. Lại một mùa Giáng sinh nữa sắp về rồi. Chúc cho mọi người có một mùa Giáng sinh thật ấm áp, tươi vui và tràn đầy hạnh phúc!

mercredi 20 novembre 2013

Đông đến thu đi


Sáng nay mở cửa đi cày như thường lệ, bàng hoàng thấy tuyết rơi... Thế là một mùa đông tha hương rét lạnh nữa đang đến rồi sao! Mùa Thu đang trôi qua. Nhẹ nhàng không vội vã. Xứ người đang vào Đông rồi, tuyết năm nay rơi sớm hơn mỗi năm, mới tháng mười một mà có tuyết rơi ư? Thật đỏng đảnh bất thường cuối Thu, thật lạ lùng, lắng đọng và xao xuyến. Thành phố nơi tôi ở sáng ra phủ đầy tuyết trắng, tuyết đọng trên những cành lá đỏ mùa Thu, cành lá Thu đong đưa níu giữ những bông hoa tuyết hiếm hoi, có lẽ nào đây là cuộc hạnh ngộ hiếm hoi của mùa thời gian Thu chưa đi mà Đông đã tới

Mùa Thu đang trôi qua, hãy níu giữ lại nhé những khoảnh khắc dịu dàng thân thương. Đừng để mùa Thu đi như một chuyến tàu muộn. Gấp gáp, đợi chờ, chuyến tàu thời gian, chuyến tàu của những cuộc chia tay, ly biệt, hẹn hò, nỗi nhớ và nét quên...
Tạm biệt nhé ánh mắt và nụ cười, tình yêu và lời ước hẹn. Đông đang tới và Xuân cũng sẽ về. Biết đâu chiếc lá vẫn còn sót đâu đó cho cuộc hạnh ngộ được hẹn trước... Ờ Thu đến, Thu đi, và vô thường... là thế đó.
Lá vàng ơi! Hãy rơi nhẹ từng chiếc, từng chiếc nhé, mùa Thu qua đi nhanh quá. Chợt giật mình sắp từ giả mùa thu. Mùa Thu là mùa của những người yêu nhau mà.

  

dimanche 10 novembre 2013

Khúc ruột miền trung

Hôm qua xem tin tức trên TV báo quê mình có bão, miền Trung là vậy, cứ đến mùa này là bão, lũ triền miên.

Miền Trung ơi! Một năm với hai mùa mưa - nắng nhưng là cái nắng kinh hoàng và cái mưa kinh khủng. Vì vậy điều kiện sống của người miền Trung cũng vô cùng khắc nghiệt, thiên nhiên đã “ban tặng” cho người miền Trung biết bao nhiêu vất vả, khó nhọc trong cuộc sống mưu sinh. Tôi sinh ra và lớn lên ở phố Hội trên mảnh đất đầy nắng và gió Lào, tuổi thơ của tôi đầy ắp những kỷ niệm của mưa dầm và những cơn lũ lụt. Có lẽ nỗi nhớ day dứt nhất trong tôi khi xa quê đó là mưa, lụt miền Trung.

Mưa miền Trung ơi? Đó là những cơn mưa dầm mưa dề, mưa suốt trong mấy tháng mùa lạnh, không phải cơn mưa ào ạt, không phải cơn mưa xối xả, mà là mưa dầm, mưa rả rích, mưa cả ngày lẫn đêm.

Nghe tin bão về và sẽ qua miền quê ấy, tôi lại chạnh lòng và thương quá miền Trung ơi. Ngày còn nhỏ, tôi và lũ bạn trong xóm rất háo hức và sung sướng mỗi khi có lũ lụt về. Chúng tôi gọi nhau í ới từ nhà đứa này sang nhà đứa khác, rồi cùng đi lội lụt bì bà bì bõm, đi bắt cá, thả thuyền giấy... chúng tôi cùng nhau chơi đùa như vậy, say sưa miệt mài với sự hứng thú. Những mùa lũ đó đã theo suốt tuổi thơ tôi cho đến tận bây giờ. Đúng là trẻ con, chỉ biết vui đùa mà đâu cần biết đến ba má mình, người dân quê mình đã phải lo lắng, gian khổ thế nào để chống chọi lại từng cơn lũ lụt.

Giờ đây, mỗi khi nghe tin có bão lụt, tôi thấy thương quá người dân quê tôi, chao ôi, bao nhọc nhằn của mùa nắng hạn khắc nghiệt vừa qua, thì giờ đây người dân phải chuẩn bị tinh thần để chống chọi với những cơn bão, đợt lũ lụt, có khi là bão nối bão, lũ lụt chồng lên lũ lụt, biết bao khó nhọc, lo lắng cho một mùa mưa bão đang đến. Có khi những gì đã làm được của một mùa trước, chỉ một cơn bão hay cơn lũ lụt đi qua là cuốn đi tất cả, thành quả của bao công sức, mồ hôi, nước mắt của họ thế là... mất trắng.

Dù bây giờ tôi sinh sống xa quê, nhưng với tôi những gì được “thừa hưởng” từ tên gọi miền Trung thân thương ấy thật quý giá vô cùng. Cuộc sống dẫu có khó khăn hơn gấp bội phần, tôi cũng không chùn bước, vì có thể trong tôi, có dòng máu của miền Trung đang chảy.

mardi 22 octobre 2013

Lá đổ muôn chiều


Sáng nay, nơi đây một ngày thu đầy gió, sắc trời xanh thăm thẳm... thả bộ dọc theo con đường hàng ngày mình lái xe đi làm, lá đã ngả màu vàng úa. Sự chuyển đổi sắc màu ấy xảy ra chính xác vào lúc nào, có lẽ ít ai để ý đến. Chỉ biết bất chợt một giây phút nào đó, chợt nhìn chung quanh, không gian đã kịp khoác lên mình nó một tà áo mới. Tà áo ấy tuy mới và đẹp nhưng lại mang màu của thời gian, màu của sự phôi pha, màu của những phai tàn. Ngắm nhìn không gian ngập tràn những xác lá úa nhàu, dưới những tia nắng sáng run rẩy và nhòa nhạt; từng cơn gió thổi làm lá đổ muôn chiều, ta nhận ra một mùa mới của đất trời lại bắt đầu: mùa Thu. Con đường ấy mình đã đi qua nhiều ngày nên chẳng còn gì xa lạ. Mùa Thu về lại với đất trời lần này đã là nhiều lần lắm nên trở nên quá đỗi thân quen. Con đường ấy, mùa Thu, tất cả… đã trở nên quen thuộc đến mức gần như nhàm chán. Như một cuộn phim được quay lại theo định kỳ, cứ mỗi độ Thu về, người ta lại thấy ở một công viên vắng và lặng nào đó, có người chờ đợi một người trong âm thầm và tuyệt vọng đến nỗi buốt giá cả từ tâm. Người ta lại thấy có người đưa tay ngắt vội một cành hoa thạch thảo, rồi gào khóc với người yêu: “Mùa Thu đã chết, đã chết rồi, em nhớ cho…”

  Gió cuốn đi những cơn ngủ mê bên góc nhỏ cuộc đời, bên những con dốc có nắng hanh hao nhẹ. Hạnh phúc thật gần mà cũng thật xa xôi, khi thời gian bị đánh rơi chẳng thể nào tìm lại. Như hạt mưa chưa kịp chạm vào mặt đất, nó đã vội tan biến tìm về hư không, tìm về cung bậc xưa cũ yêu thương. Bâng khuâng, xao xuyến, chẳng buồn, cũng không cất lời reo vui chỉ có cảm giác trái tim mình thổn thức. Lá bắt đầu rơi rụng nhiều, đầy cả lối đi. Từng cơn gió thổi ngang qua cuốn những chiếc lá khô lăn lốc chạy theo...bất chợt nhớ lại những mùa Thu lần lượt đi qua đời mình. Ở những mùa Thu nào đó, thấy thấp thoáng bóng dáng của những ký ức và những ảnh hình xa xăm. Trong mớ ký ức có phần hỗn mang ấy, những chiếc lá Thu hiện ra có phần rực rỡ và đậm màu hơn. Nắng cũng vàng hơn. Cũng lạ. Cũng là lá rơi mà sao cách chúng rơi như đang trêu giỡn, nô đùa. Còn nắng nữa. Là nắng Thu mà nắng ươm vàng dịu êm và sáng lóa cả một khoảng trời. Dẫu gió có cuốn đi những miền ký ức đến với đại ngàn xa xôi, dẫu mây có thổi bay đi những dư ba còn sót lại… ta vẫn đi tìm nỗi nhớ về giữa những khoảng lặng vô chừng bất tận, nơi mà chắp nối giữa chiều dài thời gian là những vệt màu mang hình hài của nhớ nhung. Hai thế giới nhưng đã từng là một, hai dòng chảy đã có đôi lần vùi vào nhau trong góc ngang của không gian lẫn thời gian. Có những thứ đã để nó nằm lại và chôn vùi tận sâu vào thăm thẳm của dĩ vãng, để mỗi người bước qua đời nhau, đi về những khoảng trời mà chỉ còn lại nhạt phai theo những cơn nắng cuối Thu như thế.

vendredi 11 octobre 2013

Thu tha hương



Thế là một mùa thu tha hương đỏng đảnh thật sự đang đến. Mới hôm qua còn chút nắng yếu ớt, hôm nay trời lại chuyển mưa lạnh. Nắng đã tắt nhường chỗ cho hạt mưa bỡ ngỡ bước về. Ngày ngắn, trời ỉu dần, ngoài vườn lá vàng rơi ướt sủng. Khoảng sân mờ ảo, xa xăm trong màng mưa trắng xóa... Và đâu đó tiếng lòng đang ẩn lặng, bị khuấy động mênh mang. Ta đang trở về với thiên nhiên, an lành. Trở về với tình yêu ngày nào bình lặng và giản đơn không cần tô vẽ. Một tình yêu nhẹ nhàng, yên bình nhưng sâu lắng...Bên những nhớ thương ngày cũ, mùa Thu đã khắc khoải những chuyến đi rong không hồi kết, để rồi kiệt sức và mất hút vào tháng mười hanh hao ảm đạm. Ai đó đã thả từng giọt ảm đạm của những ký ức phai tàn, phảng phất cả không gian màu rêu phong nhợt nhạt. Mình đã không ít lần thu mình nơi cửa sổ, chỉ để lặng lẽ ngắm nhìn những chiếc lá vàng rơi.

 Bên kia mùa cũ, có hay chăng tháng chín đã phai tàn, vẫn còn khắc khoải những chuyến đi xa. Mùa nối bao mùa, chỉ có những chuyện tình là trôi tuột vào dĩ vãng, đôi khi được nhắc nhớ bằng một cách nào đó rồi cũng vội lãng quên. Sáng thu với bao nỗi nhớ thênh thang, những cơn mưa rơi đầy trên đóa Bégonia nở muộn.Bao người cũng đã đôi lần chợt đến rồi chợt đi, để mình ngồi góp nhặt những hạt ngày vương vãi. Mùa Thu đã không ít lần phủ đầy lá úa cho những cuộc tình khô héo, chỉ có nhân loại là mãi vô tình theo đuổi những viễn vông mà quên mất đi những giá trị chân thực của cuộc đời hiện tại. Để rồi phút chốc nhìn lại, mùa thu tha hương đang sang tự bao giờ…

mardi 3 septembre 2013

Hạ tàn

Thế là mùa hạ đã qua, tháng chín lại đến. Có những mùa đi qua, để lại trong lòng ta thật nhiều những nỗi nhớ, những yêu thương và những niềm khắc khoải. Chỉ một chút mùa cũng đủ gợi những nỗi niềm. Một con phố, một hàng cây, một con gió khẽ thoảng qua cũng đủ khiến lòng ta xao xuyến. Một cơn mưa nhỏ hay cơn gió thoảng... cũng đủ gọi những kỷ niệm cũ kỹ ùa về. Và đâu đó tiếng thì thầm, tiếng cười thật khẽ... đủ đưa ta về miền ký ức đợi chờ. Thủa yêu nào vừa đi ngang qua đây...
Kỷ niệm là gì? Là những dấu yêu đi qua thời gian vẫn hằn in dấu vết trong trái tim, mà chỉ một thoáng vụn vặt ký ức cũng đủ làm sống lại những kỷ niệm ấy trong ta với vẹn nguyên cảm xúc, tựa như mới xảy ra hôm qua. Ta đã đi qua thời gian biết bao lâu, nhưng chẳng thể nào xóa nhòa đi những kỷ niệm ấy, để rồi hôm nay mùa sang, lòng lại chợt nhớ một câu nói, một ánh mắt, một nụ cười, một lời hứa hẹn, một cái nắm tay thật khẽ, một vòng tay ôm thật chặt, một cơn mưa... một người!
Thời gian trôi qua là liều thuốc chữa lành mọi vết thương, làm phai nhạt hết những trách hờn, ghét bỏ. Để rồi, quá khứ bao giờ cũng đẹp trong mắt cuộc sống hiện tại của ngày hôm nay. Hãy tha thứ cho nhau, cho tất cả bản thân mình và người ấy - một thời ta đã yêu thương. Hãy giữ lại quá khứ như một món quà cuộc sống đã ban tặng trao cho. Rồi ngày sẽ không còn là những giấc mộng dài, khi chúng mình được sống mãi với ký ức trong nhau bằng trái tim tỉnh thức.

mercredi 5 juin 2013

Nắng đến






Sau những ngày mưa dầm buồn lạnh, một ngày dạt dào nắng lên, tim xôn xao chào đón, chân bước vội nắng giòn, tan giọt sương trên lá. Từng vòm mây trắng xóa, vạt nắng lững lờ trôi, khoảng trời bình yên lạ. Đời như vạt nắng cuối cùng rơi trên lá. Nắng vàng rồi cũng có lúc khép lại nhạt thếch mỏng manh, dễ vỡ tan như một cánh ong chấp chới bay trong kỷ niệm. Vẫn là niềm thương, niềm thương đấy thôi. Niềm thương cho những con người dường như đã đôi ba lần làm mình thương nhớ. Không phải tình nhân, không phải tình chồng vợ, không phải bạn bè, chỉ là những người tình cờ lướt qua để lại một cái tên vu vơ nào đó. Những cái tên như những chiếc lá trên cây sớm hôm nay không còn sức sống nữa. Những cái tên đang dần lặn biến vào hư vô nào đó, như chưa từng đến bao giờ... Vẫn còn thương, nhưng thương chỉ để giấu vào lòng thôi. Vì những vùng mưa không bao giờ chịu hiểu cho ngày nắng ấm. Mình muốn tới bên mặt trời đang cô đơn chói lóa để che giấu đi những mệt nhoài tháng ngày đốt lửa. Nhưng những vách ngăn như tia cực tím làm cháy nhẹm một vùng tim mình. Lại cất đi, lại chôn nó xuống một vùng cỏ non. Mặc nhiên cuộc đời này vẫn phải có những lúc đành ngậm ngùi chấp nhận cho sự ra đi, lãng quên và hiểu lầm. Vẫn phải tự nhận rằng mình là người vô tâm có toan tính. Thế thôi có hơn không.

Mùa này nơi đó có đang là mùa mưa, những cơn mưa làm nhạt nhòa đi những giọt nước mắt, làm bâng khuâng cõi lòng. Bình minh nơi này với sương lạnh pha màu nắng nhạt làm nhớ đến một ai đó. Thời gian không thể níu giữ bằng con tim, cũng không thể làm quên được ai đó .Thời gian thì cứ trôi, lòng mình thì cứ sống bằng những điều hồi tưởng. Thôi thì đã lỡ để những rễ đại thụ xuyên qua tháng năm rồi. Chẳng còn mong mọi thứ trở về vẹn nguyên nữa đâu.

Kỷ niệm chẳng có tội tình gì. Ai quên cứ quên. Con lắc thời gian chẳng bao giờ dừng lại chỉ trừ khi đã chết. Và mình, thôi thì đành tự chấp nhận rằng mình sẽ lại nhớ tới ngày hôm qua trong một ngày nào đó...

Một chút nắng ấm đang đến... những điều tìm về chưa hình dung được. Ta sống trong những ngày cay đắng vẫn trôi qua triền miên mãi, ta hiểu cuộc đời hơn và hiểu những chua xót nơi chính mình nhiều hơn. Và mảnh trời nhớ đó chưa bao giờ dám tự mình phai mờ đi, có lẽ rất sâu đậm là một nếp nhăn đã ăn sâu trong ý thức của não bộ - nếu như ta có hóa kẻ tâm thần cũng chẳng thể nào quên được…


jeudi 7 février 2013

Tết đến


Dòng chảy thời gian cứ vô tình trôi để rồi khi ta nhìn lại có biết bao ký ức chợt ùa về, có những kỷ niệm gắn liền với tuổi thơ và đối với mỗi người là vô giá.Thời gian trôi qua, xóa nhòa đi nhiều thứ. Việc đời chất chồng theo tháng năm khiến ta vô tình cất sâu tận đáy lòng những điều không hề muốn lãng quên. Mùa xuân về, Tết đến! Đâu mất rồi tiếng pháo đì đùng, những phong bì lì-xì đỏ thắm... ngút ngàn trong trí nhớ, mình thích những ngày cận Tết chi lạ - nhất là pháo. Làm sao quên được tiếng pháo tuổi thơ cùng bè bạn ở phố Hội, tiếng pháo nổ giòn rã chào xuân, tiếng pháo nổ xua tan mọi ưu phiền, xui xẻo của năm cũ. Tiếng pháo nổ mang đến niềm vui cho mọi gia đình. Giờ đây mình đang hình dung lại những ngày Tết xa xưa có tiếng pháo nổ rộn ràng mang đến niềm vui xuân, tuổi thơ hồn nhiên vui thật.




Một năm qua đi với bao kỷ niệm, và mỗi kỷ niệm dù là hạnh phúc tươi vui, hay đau thương thấm lịm thì vẫn để lại dấu vết in hằng tâm trí “để ta nhớ mãi không quên”. Ngoài trời tuyết đang rơi, một chút bồi hồi, hay lòng mình lạnh giá với mùa đông để đón Xuân xứ người rét buốt. Những chia tan, những khắc khoải, những thăng trầm thôi hãy cất vào cùng mùa Đông để hôm nay trọn vẹn đón phút giao mùa sắp đến. Dẫu biết rằng như một qui luật tuần hoàn, mùa nối tiếp mùa. Những ngày cuối cùng của mùa Đông đang dần trôi vào quá khứ, mở ra cánh cửa huy hoàng vào vùng cỏ hoa. Hạnh phúc thay cho những phút giây được yêu thương và giận hờn. Và tất cả rồi sẽ xa, mùa Xuân hôm nay nuôi bao hy vọng, ươm bao mầm xanh để một ngày nào đó mùa đông lại trở về rũ sạch, chôn vùi vào trắng xoá tuyết rơi. Dù biết thế Mùa Xuân vẫn như bài hát "Đón Xuân", "Xuân đã đến rồi..." vẫn mang trong mình khát khao cháy bỏng, vẫn thích lắng nghe từng lời của nhạc sĩ Phạm đình Chương… để đến khi câu hát cuối cùng vang lên: "Cùng đón chúa xuân, đang giáng xuống trầnThế gian lắng nghe tình xuân nồng Kiếp hoa sánh vai đời hương phấn Nào ai hững hờ, xuân vẫn ngóng chờ Đến đây nắm tay cùng ca múa, hát lên khúc xuân của tuổi thơ... thì trong ta vẫn còn đó nỗi rạo rực của những ngày Xuân xa xưa ấy!

Trời bắt đầu mang những đợt gió lành lạnh của dư âm cuối Đông. Trong hương gió ta nghe mùi hương của một trời Xuân về qua cửa. Một nỗi reo vui hòa lẫn ngùi ngùi... thì thôi nhân dịp Tết sắp đến mình cũng xin chúc cả đại gia đình Multiply có một mùa xuân an lành, tươi vui, bổ ích, hạnh phúc muôn muôn, may mắn đến ngập cửa, ăn nên làm ra... Trọn vẹn niềm vui năm Quý Tỵ! Cung chúc tân xuân - Vạn sự như ý.

HQ.


Steps

Flag Counter