Rồi tia nắng chiều cuối cùng đã tắt, bầu trời đang chuyển sang một sắc màu u ám, ngoài trời mây đen đang đùng đùng kéo đến, gió và chớp cũng đang ùa về như hùa theo mây. Không khí lúc này càng trở nên ngột ngạt... rồi cuối cùng mưa lại đến!
Bầu trời cũng đang hùng hổ la hét thật lớn bằng những cơn dông, những tia sét như xé toạt bầu trời như để giải khuây sau những ngày yên bình với mây xanh, nắng vàng, giờ nó mới có cơ hội để vui đùa cho thỏa thích... mưa vẫn vậy, vẫn rơi vô tình, mưa rơi như nức nở và mưa cũng đang rơi trong lòng tôi. Mưa ơi! Mưa vô tình quá! Hờ hững quá! Mưa đâu biết rằng tôi cũng đang buồn như mưa. Nhưng chỉ có những lúc này đây, tôi mới có những khoảnh khắc lắng đọng, chẳng để làm gì cả, chỉ để ngắm nhìn mưa và để hoài niệm về những vui buồn mà tôi đã trải qua. Tôi thầm cảm ơn mưa đã tưới mát cuộc đời này, tưới mát một góc tâm hồn tôi và tôi sẽ lại ngồi ngắm mưa như thế này nữa! Và cái gì đến rồi sẽ đến, rồi sẽ bay đi không thương tiếc. Ai đó cho rằng , "Sống trên đời mới chỉ là một nửa. Biết bao giờ tìm được nửa thứ hai. Trời sinh ra một cộng một bằng hai. Hà cớ sao lại cứ bắt hai chia hai bằng một." Rồi một người quay lưng thì một người khóc. Thậm chí một người muốn buông tay, nhưng biết sẽ có một người ngã quỵ - đành thôi. Dù rất muốn quên nhưng sẽ có một người rất nhớ. Người này hạnh phúc thì người kia sẽ đau buồn. Sao cứ mãi tách rời lòng nhung nhớ, sao cứ mãi ngồi chờ để được tựa vai ai...
Có bao giờ người ấy hỏi bạn rằng tình yêu bao nhiêu là đủ? Mùa Hạ sắp qua, nhường cho mùa thu bàng bạc sắp đến. Bao nhiêu nắng để làm nước mắt được hong khô. Bao nhiêu mưa để cuốn trôi mãng màu u tối, để ấp ủ một nỗi nhớ đang khắc khoải. Tôi gom lại từng ấy nắng mưa, để tay trong tay xóa dần khoảng cách yêu thương. Môi kề môi đong đầy ắp cuộc tình. Bước vào im lặng để biết ta là của nhau, để chờ đợi và để nhận một lời yêu thương chân thành...
Mưa vẫn cứ rơi, đâu biết lòng người đang buồn vô kể!