..

Pages

dimanche 14 décembre 2014

Đông lại về, Giáng sinh lại đến!


 Thế là một mùa đông tha hương nữa lại về, một mùa Giáng sinh nữa lại đến! Mấy hôm nay trời đã trở lạnh. Hình như mùa thu đã vôi vã đi qua. Buổi sáng ra xe đi cày bắt đầu lạnh cóng tay, ngoài vườn những vòm cây, lá đã bắt đầu đổi màu với muôn sắc hồng cam đỏ chen lẫn trong những tàng lá xanh, lũ chim đen từng bầy từ đâu bay về xao xác gọi nhau. Và những làn gió buốt lạnh thổi qua vô tình mang theo bao chiếc lá rụng xuống mặt đường...
Một mùa đô
ng rét lạnh trên xứ người lại trở về, trong lòng mình như vẫn ngổn ngang trăm bề của những mùa đông năm cũ... Hôm nay, đôi bàn tay gõ nhẹ trên bàn phím, những dòng chữ đen huyền hiện mình trong những yêu thương, xa vời mà rõ nét...Mớ cảm xúc bòng bong trong lòng được gửi trọn vào đây, vào từng con chữ. Nó giúp mình trải lòng mình, cho mình được nụ cười và sự vô tư thoải mái.   Một mùa Giáng Sinh nữa lại về. Đường phố lung linh hơn với những ánh đèn trang trí và rộn rã hơn với những khúc nhạc Noel vui tươi. Lạy Chúa con là người ngoại Đạo, xin Người ban phước lành cho nhân loại không còn lo âu đói khổ, cho ba má con được an vui tuổi già, cho họ hàng nội ngoại được ân sủng của Người.
 Joyeux Noël à tous et à toutes !

mardi 7 octobre 2014

Chớm Thu

Sáng nay ra vườn chân bước nhẹ tênh , chầm chậm bước mà lòng như đang hối hả đi tìm một chút nhớ cho những ngày đầu Thu. Gió vẫn khẽ chờn vờn bên gốc cerise (sơ-ri) phủ đầy lá rụng. Bỗng lao xao gió hát khúc tình ca "Thu vàng... Chiều hôm qua mình tôi lang thang..." bâng khuâng gợi muôn vàn kỷ niệm. Thoáng chút buồn, chút nhớ len lỏi trong tim. Đã bao năm rồi, những tưởng sẽ quên đi đường xưa lối cũ, những tưởng lớp bụi thời gian sẽ nhạt nhòa trong ký ức lãng quên. ...Ngày ấy, những làn mưa bụi lất phất bay, con dốc cũ như dài ra giữa màn sương giăng mỏng. Một chữ tình chưa ghép nối trái tim. Đánh mất yêu thương bằng những điều ngớ ngẫn. Rồi tự an ủi mình không có phận duyên.
Nắng tháng Mười vàng nhẹ, đượm màu mật chiếu ngang khung cửa sổ, trời Thu ngập tràn nỗi nhớ cho một mùa Thu nữa sắp đến…Cứ mỗi độ thu về lòng lại không yên. Chông chênh những ngày đầu Thu, muốn gom hết những gì chưa kịp trôi đi vất hết trong quá khứ...Thôi cứ buông lơi để thả rơi cảm xúc. Thả tình về với bình yên. Thả nỗi nhớ mang hình hài của mưa của nắng. Thả hết những cảm nhận mờ ảo vô vọng, dù cho lòng mình nhớ về điều đó như một thói quen khó bỏ, hoài niệm khó quên. Nếu không thể nào quên được, mình sẽ dành một ngăn ký ức tối nhất để cho tình cảm của nhau trú ngụ. Cho sự bình yên tìm đến, vì kiếp sống phù du như bóng câu qua cửa sổ, như một thoáng mây bay cuối tận chân trời...
Biết bao giờ những yêu thương xa xôi có thể đến và lấp đầy khoảng trống, mình chỉ xin giữ cho mình một chút, còn thì xin trả lại vào khoảng không. Để tình tan vào mộng, để tình thấm vào không, để giấc ngủ mỗi đêm đến thật nhẹ nhàng, để những chập chờn, day dứt, thôi khắc khoải ở mùa sau. Dù có nghe tiếng Thu chạm khẽ; hương Thu yêu thương khẽ gọi, thì mùa cũng đã sang rồi...

Chớm Thu
Sáng nay ra vườn chân bước nhẹ tênh , chầm chậm bước mà lòng như đang hối hả đi tìm một chút nhớ cho những ngày đầu Thu. Gió vẫn khẽ chờn vờn bên gốc cerise (sơ-ri)  phủ đầy lá rụng. Bỗng lao xao gió hát khúc tình ca "Thu vàng... Chiều hôm qua mình tôi lang thang..." bâng khuâng gợi muôn vàn kỷ niệm. Thoáng chút buồn, chút nhớ len lỏi trong tim. Đã bao năm rồi, những tưởng sẽ quên đi đường xưa lối cũ, những tưởng lớp bụi thời gian sẽ nhạt nhòa trong ký ức lãng quên. Ngày ấy, những làn mưa bụi lất phất bay, con dốc cũ như dài ra giữa màn sương giăng mỏng. Một chữ tình chưa ghép nối trái tim. Đánh mất yêu thương bằng những điều ngớ ngẫn. Rồi tự an ủi mình không có phận duyên.
 Nắng tháng Mười vàng nhẹ, đượm màu mật chiếu ngang khung cửa sổ, trời Thu ngập tràn nỗi nhớ cho một mùa Thu nữa sắp đến…Cứ mỗi độ thu về lòng lại không yên. Chông chênh những ngày đầu Thu, muốn gom hết những gì chưa kịp trôi đi vất hết trong quá khứ...Thôi cứ buông lơi để thả rơi cảm xúc. Thả tình về với bình yên. Thả nỗi nhớ mang hình hài của mưa của nắng. Thả hết những cảm nhận mờ ảo vô vọng, dù cho lòng mình nhớ về điều đó như một thói quen khó bỏ, hoài niệm khó quên. Nếu không thể nào quên được, mình sẽ dành một ngăn ký ức tối nhất để cho tình cảm của nhau trú ngụ. Cho sự bình yên tìm đến, vì kiếp sống phù du như bóng câu qua cửa sổ, như một thoáng mây bay cuối tận chân trời...
Biết bao giờ những yêu thương xa xôi có thể đến và lấp đầy khoảng trống, mình chỉ xin giữ cho mình một chút, còn thì xin trả lại vào khoảng không. Để tình tan vào mộng, để tình thấm vào không, để giấc ngủ mỗi đêm đến thật nhẹ nhàng, để những chập chờn, day dứt, thôi khắc khoải ở mùa sau. Dù có nghe tiếng Thu chạm khẽ; hương Thu yêu thương khẽ gọi, thì mùa cũng đã sang rồi...

dimanche 7 septembre 2014

Nhớ Tết Trung thu xưa

Ngoảnh đi ngoảnh lại một Trung thu tha hương nữa lại sắp đến! Đã lâu rồi mình không còn thấy múa Lân, nghe tiếng trống đì đùng rộn ràng đón Trăng vào mỗi dịp Trung Thu đến. Đâu đây trong ký ức, bài hát Trung thu vẫn còn đây:
"Tết Trung Thu rước đèn đi chơi. Em rước đèn đi khắp phố phường. Lòng vui sướng với đèn trong tay...Tùng dinh dinh cắc tùng dinh dinh"
Bỗng nhớ sao những mùa Trung Thu của ngày thơ bé, cùng bạn bè trong cái xóm nhỏ nhí nhố trên tay chiếc lồng đèn rọi bước đêm trăng rằm sáng lung linh những lối về nhà. Ngày ấy, mỗi khi đến Trung thu là cả đàn trẻ con háo hức chạy theo tiếng trống lân, trên tay đứa nào cũng xách theo cái lồng đèn giấy bóng kính. Lớn lên một tí thì xách đuốc theo Lân... làm sao quên được cái bánh con heo con chuột...Cái bánh dẻo thơm ngon ba má mua từ Đà nẳng về.
Nhớ làm sao những Trung thu nghèo khó! Anh em mình cùng Hào, Xin Mẽo, Nhân... xúm nhau vót tre làm đầu Lân, ông Địa. Phải mót từng trang giấy, từng tờ giấy nhật trình... rồi lại chạy xuống chợ hốt lén bột sắn để pha hồ dán đầu Lân. Mình vẫn còn nhớ khi Trăng vừa nhô lên như cái mâm nhỏ giát vàng, toả ánh sáng lung linh, trong trẻo trên khắp phố Hội thì anh em mình mới thắp cái lồng đèn kéo quân mà đã hì hục làm trước đó mấy hôm. Nhìn những hình thù ngộ nghĩnh chuyển động ... trông hớn hở & hãnh diện làm sao!
Bao mùa Trung thu đã qua đi, Bánh Trung thu bây giờ cũng không còn hồn như ngày xưa...Chợt thấy mình may mắn biết bao khi có được những mùa Trung Thu thật ý nghĩa, có được một tuổi thơ thật trọn vẹn. Để rồi bây giờ đứng ở một thành phố phồn hoa khác nhớ lại những ngày xưa ấy, lại thấy có gì đó cay cay nơi sống mũi khi hình ảnh của lũ trẻ con trong xóm lại ùa về dưới trăng. Những năm tháng tuổi thơ tuyệt vời, những hồi ức thật tròn như trăng rằm, ánh trăng sáng như đang soi tỏ cõi lòng của những người con viễn xứ chợt muốn mình nhỏ bé lại để được an nhiên, để được bình yên… Tết trung thu của những ngày xưa cũ. Những ký ức đẹp đẽ đó có lẽ đã mãi ở lại trong quá khứ xa xưa.
 

dimanche 24 août 2014

Giây phút bình yên

Đêm lại về, nơi đây thật yên tịnh, trong bóng đêm tĩnh mịnh, ta tìm chút bình yên cho riêng mình, nhưng chính trong cái không gian tĩnh mịnh và im lặng, tâm hồn ta lại ngập tràn trong muôn vàn suy nghĩ, những dợt sóng cứ dâng lên trong lòng, làm cho tâm trí ta nào có được nghỉ ngơi.
Cuộc sống bộn bề với những cơm áo gạo tiền, lo toan, ước vọng, nỗi đau, có khi nào ta thật sự quên đi tất cả những điều đó , chỉ để cho tâm hồn mình thanh thản trong giây lát… ...Hết xem tv, lại nghe nhạc, rồi lang thang trên mạng... nhưng rồi những suy nghĩ cứ chen vào.
Gần hơn nữa đời người, chưa già cụ nhưng lại cảm thấy mình sao mệt mỏi quá, tự soi mình trong gương, phát hiện ra vài nếp nhăn li ti ngay khóe mắt, vầng trán, đầu bắt đầu hói, tóc cũng bạc rồi. Mình già rồi nhỉ! Hằng ngày, từ tờ mờ sáng ta phải thức giấc vội vã, ta lại lao vào một guồng máy cũ, cứ như một robot được định sẵn, có khác chăng là ta có thêm những cảm xúc, những giác quan mà robot chưa có, ta biết mệt mỏi, ta biết ganh ghét, ta biết yêu, biết giận hờn…Về nhà ăn vội miếng cơm, rồi lại lang thang trên thế giới ảo, hoặc bước ra vườn nhìn hoa lá...để rồi hôm sau lại tiếp tục hành trình như vậy….
Có những khoảnh khắc, ta lại ước gì, ta vứt hết tất cả, những suy tính lo toan, những nỗi lo, thật sự để cho mình không còn suy nghĩ gì cả…Ta thích nghe những bản nhạc không lời, chỉ muốn thả hồn trong nó, không muốn nghe nhưng ca từ làm ta phải suy nghĩ...Cuộc sống ngoài kia có là gì, lo toan có là gì, ta vứt hết, chỉ còn lại mình, ta chỉ muốn tan biến vào hư không…Phải chăng đó là giây phút bình yên?

samedi 2 août 2014

Tháng tám về cùng những nỗi nhớ

Tháng tám về, ta đành trả lại mùa Đông những đợt gió lạnh căm căm, tê tái lòng người cùng với những tuyết trắng buồn chán. Gửi lại mùa Xuân với sức sống căng tràn ẩn trong những chồi non, lộc biếc đang cố vươn mình đón chào ánh nắng ban mai. Ta tìm đến mùa Hạ thân thương, đắm mình trong những giọt nắng hè chói chang, sắc hoa hồng tươi thắm và lặng lẽ thưởng thức tiếng ca của những chú chim nhỏ líu lo ngoài vườn.
Tháng tám về trên từng nhịp gõ k...im đồng hồ, mang theo những buổi sớm mơ trong veo và làn gió nhè nhẹ lanh lạnh cùng ta ra xe đi cày bừa. Tháng tám về nơi đây người ta gọi là tháng chết bởi nhiều công xưởng, thương mại.... đóng cửa đi nghỉ hè. Hôm nay tan sở dòng xe thiên hạ hối hả nối đuôi nhau chạy xuống miền nam nghỉ hè thư giãn sau những ngày tất bật...
Tháng tám rì rào những cơn mưa mùa hạ chợt đến rồi chợt đi, làm cho lòng ai xao xuyến. Mưa làm nhớ lại tuổi thơ... Trôi theo dòng nước... Nỗi nhớ miên man về những ký ức đã phôi phai bỗng dưng chợt ùa về vây kín tâm hồn ta. Ngày xưa, cái thời lên năm lên mười, ta cùng đám bạn thường tung tăng vui đùa dưới làn mưa mát lạnh đầu mùa, tiếng cười, tiếng nói vang vọng cả xóm. Bây giờ, ta đã trưởng thành không còn được vô tư như thuở ấy nhưng ta vẫn yêu mưa, vẫn thích thú biết bao khi được ngắm mưa rơi tí tách bên hiên nhà, một cảm giác buồn nao nao nhưng rất đỗi thân thương.
Tất cả giờ đã là những hoài niệm dấu yêu còn mãi nơi trái tim ta. Phố Hội ơi ta xin hứa sẽ trở về cùng mi nhảy nhót & tìm lại những dư âm ngọt ngào của một khung trời tuổi thơ êm đềm.

jeudi 3 juillet 2014

Tháng Bảy

Mới đó mà đã hết tháng Sáu rồi, một nữa năm trôi qua nhanh thật! Tháng Bảy lại đến, mùa hạ đến nơi đây, hạ đã ngấp nghé bên khung cửa sổ với những vạt nắng nóng bỏng, cái nắng nóng bỏng trải dài xuống mặt đường, vàng ươm màu mật ong sóng sánh... Ta thấp thoáng nghe trong mình rạo rực một miền nhớ xa xăm. Nỗi nhớ hong khô giữa đời, những khổ đau vô thủy vẫn đâu đó bên lề hạnh phúc. Thôi ...thì nhờ gió thổi tan đi, hóa thành cát bụi phù du…

Ta lắng nghe những thanh âm trầm bổng của Khánh Ly "Gọi nắng trên vai em gầy đường xa áo bay..." Ta lại muốn lắng nghe tiếng ve sầu thời thơ ấu, ta thả mình theo cánh diều chấp chới giữa trời xanh mang những ước mơ bay cao...Những thanh âm, hình ảnh đó, mà chỉ mùa Hạ mới có thể cùng trỗi lên ngân nga hòa tấu cùng đất trời ấy gợi lại lòng ta những kỷ niệm về một thời dĩ vãng

Tháng Bảy, ta có nghe chăng mạch đời đang gõ nhẹ trái tim, một mùa túc cầu thế giới sắp hết... ta lại đón xem vòng đua xe đạp "Tour de France"... Hỡi tâm hồn những tưởng đã già nua theo năm tháng, những tưởng đã trầy trụa vết xước của thời gian hãy cùng ngân lên điệp khúc giao mùa…

vendredi 9 mai 2014

Tháng Năm... lơ đãng

Tháng Năm đã đến rồi đó, nhẹ nhàng và se lạnh. Tháng Năm thật đỏng đảnh như một thiếu nữ đài các xứ kinh kỳ. Cuối xuân nơi đây, tháng Năm lại mưa và se lạnh, như muốn mang về một chút ký ức tuổi thơ ...
Bầu trời hôm nay thật lơ đãng làm mình cũng lơ đãng theo...Phố Hội mình chắc đang vào hạ nhỉ ! Đã bao mùa hạ qua, ta không còn thấy cánh phượng đỏ, tiếng ve sầu. Dù không còn được ngồi dưới những hàng ghế học sinh, nhưng vẫn cứ nghe đâu đây tiếng ve sầu rên rỉ làm mình lơ đãng phiêu du trong một miền cảm xúc. Ai cũng có một thời học sinh đi qua, nơi mùa thi đến kéo theo những chùm hoa phượng rực như những đèn lồng đỏ cháy dưới sân trường. Những dòng lưu bút cuối năm trong cuốn vở học trò đầy kỷ niệm ... Bảng đen phấn trắng đâu còn nữa, nhưng thỉnh thoảng muốn quay về ngôi trường cũ, cùng nô đùa với bạn bè thật hồn nhiên vô tư.
Thời gian trôi nhanh quá! Giờ đây đã vài sợ tóc bac rồi. Mình già cỗi rồi ơi !
Ngày tháng qua lặng lẽ, thôi cố nén chặt nỗi đau để mình không có cơ hội nhớ thương... Tàn tro ký ức được ép vào miền thương cõi nhớ. Để mỗi buổi chiều khi trời tắt nắng, ta thả rong cảm xúc cho nó bay đi cùng gió, vo tròn kỷ niệm cho nó lăn đi theo bóng hoàng hôn...

jeudi 27 février 2014

Mưa lại về

 
Mới tuần trước nắng ấm, hôm nay mưa lại về…
Nghe như đâu đó văng vẳng trong lòng bài "Cơn mưa phùn" của Đức Huy giữa chiều cuối đông nơi đây mưa bay bay…Chiều nghiêng mưa vào nỗi nhớ, ta khép cánh thời gian lại để đưa tiễn một cuộc tình tàn lụi. Nắng nhạt nhòa cho mưa ào đến ướt đẫm niềm riêng. Đôi khi có những hạnh phúc chẳng thể chạm đến được. Mơ hồ và xa xôi… Mình có tự dối mình không, giải thoát là chuyện không tưởng? Cứ ngỡ như mưa… ào đến rồi tan, nhưng ngờ đâu để lại trên khoảng sân những ẩm ướt của mùa… những sợi mưa để lại những rêu phong chẳng thể phai theo vệt thời gian.

Ta còn nhớ góc phố nơi ta hò hẹn, những bông cỏ may buồn vương vạt áo chân phương. Hay còn nhớ những con đường chiều mưa tan học. Tà áo ai bay gọi mãi nhớ thương về.
Thôi thì mưa đi! Mưa đi qua, phố sẽ trở nên hiền hòa hơn dẫu rằng những hạt mưa không có hình hài đưa tâm trạng con người vào nỗi nhớ nhung vô cớ.
Thèm tách café màu hổ phách trong chiều mưa lạ lùng. Thèm cái hơi ấm phả nóng vào đôi bàn tay vừa dầm cơn mưa lạnh. Thèm nếm cái vị đăng đắng ngọt ngào có hương vị mê hoặc vị giác.
Ngoài kia mưa vẫn thảng thốt trút xuống rào rào, bản tình ca của Đức Huy vẫn trôi lãng đãng bay lả lướt trong miền cảm xúc…
 
 
 

 

jeudi 23 janvier 2014

Xuân tha hương

Xuân đã về gần lắm rồi, sắc xuân và không khí nhộn nhịp khắp nơi, chắc con đường trước nhà mình ở phố Hội tấp nập hơn, mọi người ai cũng háo hức chờ đợi và ra sức chuẩn bị cho gia đình một cái Tết thật vui, thật ấm áp với những yêu thương dành trọn cho nhau.
Năm nay không về... lời nói nghẹn ngào bật lên từ trong sâu thẳm khi má hỏi! Có lẽ Tết sẽ không còn nụ cười tươi thường trực như trước nay vốn có. Nỗi buồn cứ rức rức ẩn trong cơ thể, chỉ chờ cơ hội là vỡ òa ra.
Xuân về mùa của yêu thương, mùa của đoàn tụ... Khát khao thèm cái không khí cả nhà quây quần bên nhau, đứa thì lo lau dọn nhà cửa trang trí cho thật đẹp,  đứa thì lo chùi lư, quét dọn bàn thờ ...
Ngoài sân gió lạnh vẫn thổi vù vù như nuối tiếc, nấn ná không chịu nhường chỗ cho Xuân về, kệ nó... những chồi non của những cây ta trồng vẫn còn trụi lá nhưng những nụ non mơn mởn đang hé ra, càng ngày càng lớn chờ đến thời khắc là nở bung màu sắc để cùng ta đón Xuân tha hương nơi xứ người hay để vỗ về, an ủi ta chăng?

Trời vẫn rét lạnh, vẫn rát bỏng tâm can. Sao cuộc sống cứ mãi đẩy đưa. Thèm được nghe tiếng thở dài ngao ngán của má mỗi khi trời trở gió, thèm được lẽo đẽo theo ba đi chợ hoa chiều cuối năm. Rồi thì cứ mãi chạy, chạy theo những ký ức xa xăm... Bỏ lại sau lưng những bụi trần mà quay về lối xưa cũ. Ngồi ngắm khung cảnh mà lòng chợt vui, chợt buồn. Vui sao những ngày thơ bé ngồi ngóng má đi chợ Tết về, ngồi chăm chú nhìn ba dọn bàn thờ đưa ông bà về ăn tết, sum họp với con cháu. Đâu thể quên? Phải chăng tất cả là cuộc sống, là bản năng mà tạo hóa trao cho con người. Trao cho con người sự nhớ nhung, thương yêu và hay hoài niệm về quá khứ. Ấy chính là sinh mạng, suy cho cùng thì bản thân phải cho đi hết những suy tư, trở về đúng bản chất thương yêu luôn in đầy trong tiềm thức.
Ôi! Yêu làm sao cái không khí của những ngày Tết, thời khắc chuyển giao giữa năm mới và năm cũ, không khí ngào ngạt mùi hương trầm đặc trưng và rực rỡ hương sắc của các loài hoa hội tụ, đón giao thừa thiêng liêng với những lời nguyện cầu bình an cho một năm mới đến. Ngẫm nghĩ lại, một năm trôi qua. Con đường quen nay đã đổi khác xưa, hoa vàng hơn,  có lẽ nắng nóng hơn, mưa cũng thường bất chợt đến vô tình, hờ hững làm ướt tà áo trắng tinh khôi. Tựa như một bản đàn nhạc vui của mùa Xuân về ta lại chọn cho mình một nốt nhạc trầm. Để rồi lắng lòng về yêu thương trải dài bất tận.
Năm cũ qua đi, yêu thương lại về đậu trên mái tóc, đậu trên trái tim của nhiều người... Nhắc nhở người rằng hãy sống trọn vẹn. Cảm ơn vì mình đã đi được một chặng đường dài, gian truân của cuộc đời mà không chọn cách đứng lại một chỗ, không chọn một cuộc sống bóng bẩy, xa lạ nơi xứ người...
Chúc cho mọi người năm mới sum vầy, hạnh phúc và tràn đầy may mắn!

mardi 7 janvier 2014

Tháng Giêng xứ người ...



Một tháng Giêng tha hương nữa lại về nơi xứ người, nó bắt đầu cho một năm mới nhưng lại là tháng chạp cuối năm xứ mình. Tháng Giêng về trong nỗi nhớ mong manh của tia nắng yếu ớt mùa đông.
Tháng Giêng về vẫn còn rét lạnh của mùa đông. Tháng Giêng về trong những buổi chiều mưa nhẹ nhàng như hạt sương bay trên tà áo, và có những ngày cho vạt nắng hanh hao, nhạt nhẻo mùa đông...


Tháng Giêng, có người má già ngồi đếm từng ngày ngóng chờ những đứa con xa quê hương tìm về nơi đất tổ. Nỗi nhớ trong má lớn dần theo năm tháng xa con. Nơi phương xa, nơi đất khách quê người đôi tay người con vẫn tảo tần, "cày bừa" ngày tháng. Những bước chân đi sớm về khuya, trên khuôn mặt còn đọng lại bao nỗi âu lo cho cuộc sống đầy nhọc nhằn gian khó…
Tháng Giêng về trong nỗi nhớ quê hương. Nhớ từng lối đi, nhớ từng hẻm nhỏ. Nhớ mái ngói rêu phong, nhớ tiếng pháo đì đùng, nhớ phong cảnh nhộn nhịp của những ngày cận Tết phố Hội... Tháng Giêng về trong giai điệu du dương của những bản nhạc Xuân xưa trong ký ức " Xuân ơi xuân, xuân hởi, xuân ơi! " Tháng Giêng về trên những đoá hoa khoe sắc màu tươi thắm của nhạc sĩ đồng hương La Hối phản phất đâu đây "Ngày thắm tươi bên đời xuân mới, lòng đắm say bao bao nguồn vui mới, Xuân về ngàn hoa tươi thắm... " Ngoài kia trời hừng sáng, từng giọt mưa thánh thót rơi dễ khiến lòng ta đa cảm. Ta mơ ước lại pháo nổ, những phong bì lì-xì đỏ thắm, những đòn bánh tét xanh có màu xanh của lá, những lát mứt gừng ngọt cay chan chứa trong lòng một nỗi xa quê mỗi độ Xuân về…
Tháng Giêng về trên xứ người rét buốt, về trên cả đoạn đường dài gập ghềnh gian khó. Về trong nỗi nhớ những tháng ngày xa ba má, anh em, bạn bè, bà con hàng xóm...

Về trong tiếng pháo giao thừa của một thời nỗi nhớ đã đi qua…

Steps

Flag Counter