..

Pages

lundi 31 mars 2008

Lại mưa ! ! !

 

Hôm nay trời lại mưa buồn ! Những giọt Mưa rơi tí tách làm lay động không gian tĩnh lặng chỉ có Tôi, ly Cà Phê, và Mưa. Đặc biệt là Mưa chiều, một không gian khá trầm buồn và nên thơ.
      Không thể kể hết những nỗi nhọc nhằn của Mưa đã là mát những mầm xanh và mặt đất , đá lạnh cằn cỗi khát nước và làm không khí lãng mạng cho những người đang yêu nữa chứ nhưng với tôi chỉ có nỗi buồn nhớ những cơn mưa tuổi thơ ...
      Đất cảm ơn Mưa bằng cách là cho ta thưởng thức mùi hương đặc trưng của những cơn Mưa cuối mùa, lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được cảm giác đó bầu trời không quá xám xịt nhưng sao trông nó có vẻ buồn quá vậy.
      Tôi ngồi đây với ly Cà Phê màu đen đã cạn, nhưng tôi không muốn cất bước đi nữa vì còn mãi say sưa chìm đắm trong cơn Mưa cuối mùa bất tận. Mọi thứ như ngừng chuyển động trừ Mưa thôi đó, Mưa có hiểu lòng tôi lúc này không nữa, dáng ai như thấp thoáng chạy để tránh Mưa, thời gian cứ chầm chậm trôi về nơi vĩnh cửu.
              Tôi cảm ơn Mưa, cảm ơn Đất và cả Cà Phê nữa chứ đã cho tôi sống lại giây phút lành lạnh của Không Khí xua tan đi cái bộn bề đầy stress của cuộc sống thường ngày , cảm ơn rất nhiều.

dimanche 30 mars 2008

Chuyện tình ảo buồn ! (to be continued )

 

Giữa đời thường, đã bao giờ ta nghĩ đến có ngày, ta hiện lên duyên dáng và không một chút khiếm khuyết chưa? Ta tha hồ tô vẽ cho sự hiện diện của mình trên cõi ảo, mất gì đâu nếu ta cho người khác tha hồ tưởng ta cao hơn, xinh hơn, và lắm thứ hay ho úp mở chờ người đến... khai quật.

Mà nếu có khiếm khuyết cũng là để tôn lên cái sự đầy ăm ắp của ta trong mắt người chat với mình. Ta càng khiêm tốn, càng chối “mình bình thường lắm”, bạn chat càng nghĩ ngược lại. Tại sao lại phải từ chối một điều bất ngờ chứ? Trong cuộc sống với gia đình mình, với đời sống chồng vợ tưởng như đã đóng băng, những cảm xúc ngủ yên sau bao năm ùa về chỉ qua vài lần trò chuyện qua mạng... Nếu bạn ở trong tình huống của nàng , bạn sẽ làm gì ? Vẫn tiếp tục đón vai "người tình ảo" hay thú thật với Hoàng ?

" ....Lần nọ, một người bạn phương xa bỗng gửi thư mời tôi vào blog của cô ấy. Sau khi xem xong “ngôi nhà” của bạn, tôi vào tiếp blog của nhiều người khác.Tại blog của một người có biệt danh Không Tên, tôi thấy thông tin: “Tôi là người đàn ông 40 tuổi. Tôi viết cho vợ mình nhưng có lẽ cô ấy không đọc”.

Tò mò, tôi vào blog của người này xem thử. Đó là một “quyển” nhật ký buồn, không hình ảnh được viết cẩn thận. Những dòng chữ trắng trên nền màu xanh xám khiến tôi chạnh lòng. Đó là câu chuyện của một người đàn ông đang cố gắng vượt qua mặc cảm của chính mình. Anh ta yêu vợ nhưng không biết nói sao để cô ấy hiểu và họ ngày càng xa nhau. Bất giác tôi thầm ước chồng mình cũng như người này.

Những trang viết như có sức cuốn hút làm ngày nào tôi cũng vào đó xem. Mỗi lần đọc xong, tôi cảm thấy mọi cảm giác giận hờn chồng tan biến.

Một lần, Không Tên viết: “Mẹ vợ bảo tôi không biết săn sóc vợ, cô ấy ngày càng xanh xao , càng chán nản . Bà bảo vợ tôi có ý định ly hôn . Đó là lần đầu tiên tôi biết vị mặn của nước mắt chảy ngược…

Không kiềm lòng được, tôi đã viết cho người này để chia sẻ tâm sự. Có lẽ do đồng cảm nên từ đó chúng tôi đều đặn viết cho nhau. Nhờ những dòng blog của Không Tên, tôi thấy mình bớt căng thẳng với Hoàng hơn. Những gì không thể nói với chồng, tôi đã có người khác để chia sẻ. Bây giờ, tôi không còn quan tâm đến chuyện Hoàng cứ về đến nhà là vào phòng “ôm” lấy máy tính . Chúng tôi bớt tranh cãi và Hoàng thường về nhà hơn.

Đột nhiên, Không Tên ngưng viết blog gần một tuần làm tôi cảm thấy bứt rứt, cáu bẳn vô cớ với Hoàng. Tôi phát hiện người đàn ông ấy đã đi vào lòng mình từ lúc nào. Tôi biết mình đang làm sai, nhưng nghịch lý thay, tôi thấy Không Tên như chất xúc tác giữ cho mối quan hệ gia đình tôi bền vững. Thiếu người này, có lẽ tôi sẽ buông tay Hoàng mất… Tôi liên tục vào blog Không Tên nhưng người này vẫn yên lặng, tôi gần như phát điên...

Một lần, Hoàng đi làm về với mùi rượu bia nồng nặc, anh đi vào phòng đọc sách và ở rất lâu trong đó. Sợ có chuyện gì nên tôi đã vào xem thử.

Hoàng ngủ gục trên máy vi tính, lon bia còn dở dang bên cạnh. Trên màn hình, blog Không Tên hiện ra, tôi không tin vào mắt mình: Hoàng chính là người đàn ông đó! Những dòng chữ như nhoè đi trước mắt tôi: “Anh xin lỗi vì đã không viết tiếp. Anh càng ngày càng phát hiện mình không còn gì để viết cho vợ, anh viết cho em nhiều hơn…” Tôi giận run người, tôi ghen với chính mình. Hoàng yêu tôi nhưng sao tôi không vui. Tôi định gọi anh dậy để hỏi cho ra lẽ, nhưng chợt nghĩ lại tôi cũng yêu Không Tên như anh yêu người đàn bà ảo kia. Không chỉ thế, nhờ có Không Tên tôi mới giữ được mối quan hệ với Hoàng và đã hiểu anh hơn.Tôi có nên tiếp tục đóng vai người đàn bà ảo của Hoàng để “giữ lửa” cho gia đình? Liệu tôi có quá mâu thuẫn không ? "

jeudi 27 mars 2008

Chuyện tình ảo buồn !

Với thời đại internet ngày nay , đường dây fibre optique có thể  đạt đến 50Mbits/s , thì ta tha hồ có thể kết nối tới 1 thế giới rộng lớn với xa lộ tin thẳng tắp và những khuôn mặt vàng online . Chính những khuôn mặt vàng luôn mỉm cười ấy khiến người ta dễ mến nhau hơn,  xa nhau hơn ...và cũng có những chuyện tình buồn "lâm ly" . Không hiểu từ lúc nào tôi có thói quen viết blog và chỉ viết để giải sầu và để khỏi quên đi tiếng Việt . Thế rồi tình cờ trên Multiply tôi lại quen nàng và thường viết comment cho nhau . Những dòng chữ có thể chuyển tải tâm tình mà ngày thường chúng tôi không thể chia sẻ với nhau trong cuộc sống và gia đình…Một hôm nàng viết cho tôi về mối tình ảo ... đọc xong, nước mắt của tôi cứ rơi, không biết là nàng đang hạnh phúc hay khổ đau… :

" Tôi lấy chồng năm 22 tuổi, chúng tôi học chung lớp đại học Dược . Hoàng - chồng tôi hiện làm chủ tiệm Pharmacie, còn tôi ở nhà nội trợ trông mấy cháu .Tôi biết , tôi có số lấy được anh , ngay cả bố mẹ chị em tôi cho rằng tử vi tôi tốt số "sướng". Nhưng sau nhiều năm chung sống, vật chất ngày càng đủ đầy nhưng không hiểu sao tình cảm vợ chồng tôi cứ vơi dần. Tôi không còn nhận ra Hoàng của ngày nào- người đàn ông chu đáo, nhẹ nhàng và lãng mạn đã trở thành người khô khan, cáu bẳn.

Tôi biết, anh gặp nhiều sức ép từ gia đình vợ vì khi cả hai quyết định kết hôn, bố mẹ tôi đã một mực phản đối. Theo họ, Hoàng không "môn đăng hộ đối ", còn tôi là một cô gái thông minh, thành đạt, có thể tìm người khác tốt hơn anh. Thế nhưng, chúng tôi vẫn quyết tâm đến với nhau. Sau khi kết hôn, ngày cả việc vợ chồng tôi sinh mấy đứa con, ở chỗ nào cũng do mẹ tôi quyết định. Dù chúng tôi sống tốt, bố mẹ tôi vẫn tìm cách chê bai, nói cạnh khoé Hoàng.

Công việc gặp khó khăn cộng với những điều trên đã tạo nên sức ép, khiến Hoàng thay đổi tính tình. Anh trở nên gắt gỏng, khó chịu, mặc cảm khi đối diện với vợ. Tôi lại thẳng tính, nóng nảy nên hai vợ chồng thường xuyên xảy ra tranh cãi. Lâu dần, sự mệt mỏi chán chường làm tôi không kiềm chế được những lời khó nghe. Mỗi lần như vậy, anh lại bỏ đi và chỉ trở về nhà trong tình trạng say khướt. Cứ như vậy, tôi không sao tìm ra lối thoát cho cuộc hôn nhân của mình… "

                                                              ( to be continued )

mardi 25 mars 2008

Tản mạn tình ảo

< P> 

Ở nhà, quần quật với cơm nước vắt óc hôm nay ăn gì khỏi nhạt miệng, với con cái bài vở lung tung, với chồng thờ ơ, với vợ lãnh cảm, với những thứ offline buồn tẻ đến phát khóc, những người như mình đôi lúc đã thấy cần lắm ở đời này một lối thoát cho mình...

Đến hãng, hàng đống công việc làm ta stress là chuyện như cơm bữa, nhưng ngồi chơi xơi nước cũng làm ngày xanh mòn mỏi, tẻ nhạt . Ta thấy hình như phải có một cái gì đó để ta đi tìm. Thì mạng đã đến với những tính năng thần diệu, dù chat bằng Yahoo hay Skype, dù Gmail hay Hotmail, dù blog 360 hay forum, nó đã giải đáp cho ta điều ấy.

Chưa cần sự giải thoát (thoát đi đâu bây giờ?), chúng ta đã có một sự giải tỏa. Nơi ấy, đâu đó ở đầu kia cái mạng này, một tâm hồn ta đã đợi từ lâu. Biết đâu đấy, trong đám đông online chat với một người, lại chả có người thay đổi đời (ảo) của ta.

Rồi 1 hôm mình và người ấy tình cờ quen nhau trên diễn đàn... với cái nickname "Laura0404" ...rồi cũng vài lần tán dốc với người ấy "để giải sầu"... vậy mà đã hơn 1 năm quen nhau nhưng gã vẫn không nhận ra được mình là male , chắc có lẽ mình đóng kịch quá tài tình ! Rồi cuối cùng một hôm gã lại tỏ tình với mình... nghĩ cũng tội nghiệp cho gã , mình lưỡng lự không biết trả lời làm sao !  Vì tình cảm vốn là thứ không cầm nắm, không nhìn thấy được nên có ai cảm thấy mình yêu một người ảo, một mối tình trên mạng thì cũng không phải là chuyện hiếm thấy lạ lùng. Tình yêu cần sự lãng mạn mà sự tình cờ gặp nhau trên mạng có thể coi là lãng mạn. Tình cảm của mình dành cho một người ảo nào đó có thể là thật. Nhưng trên NET mình chẳng có cách nào nhìn được nét mặt đối phương hay nghe được giọng nói của họ ( số người sử dụng Webcam, Voice chat để "lộ mặt" thực ra không nhiều). Do đó chỉ còn cách biểu lộ vui buồn, giận dỗi qua những kí hiệu giản đơn. Nhưng nếu vui buồn, giận dỗi có thể dùng những kí hiệu để biểu thị thì không còn gọi là vui buồn, giận dỗi nữa! Vì vậy, đối với 2 người chưa bao giờ gặp mặt, NET chỉ có thể rút ngắn thời gian để họ quen biết nhau chứ không thể rút gần được khoảng cách.

Các bạn không nên tự nuôi mộng ảo cho bản thân về người ấy. Bởi có thể người đàn ông ấy không có những tính cách và vẻ ngoài như anh ta vẫn bày tỏ với mình. Sự giấu mặt trên mạng khiến người ta có thể là bất cứ ai họ thích, mong muốn mà không phải là con người thực của anh ta.

Thật hay ảo, tốt hay xấu, lãng mạn hay viển vông...trong thế giới online này những điều đó dường như không còn rõ ràng. Sự định nghĩa và kết quả thu được từ các vụ hò hẹn online hay offline vẫn tuỳ thuộc vào quan niệm sống của mỗi người. Tuy nhiên mong rằng những lúc mình sống với tình yêu ảo, tìm những người bạn ảo để san sẻ những tâm sự thật của mình, các bạn đừng quên đi một cuộc đời thật đẹp. Chỉ cần nhìn sang bên cạnh bạn, bạn có thể gặp một người bạn trai hay gái để có thể tìm hiểu rõ ràng và tin tưởng thật sự !

Liệu có tin vào tình cảm mà con người hư ảo đó dành cho bạn không ?Mình phải trả lời làm sao với người ấy ?Hãy giúp mình nha ! Sự thật tuy phủ phàng !

lundi 24 mars 2008

Tuyết rơi cuối mùa

c33cc> 

Sáng nay thức dậy mở cửa sổ , thật bàng hoàng ... tuyết lại rơi ! Nơi đây dạo này mùa đông hiếm hoi tuyết rơi ... những bông tuyết trắng xoá mịn màng rơi nhẹ nhàng, bao phủ lên cả khoảng trời , trùm lên đám cỏ xanh như thiên thần . Từng hàng cây vẫn khẳng khiu , trơ trọi trong gió lạnh , không còn chiếc lá nào cả chỉ có những bông tuyết trắng xoá bám lấy .

Đã gần 10 giờ sáng , ngoài đường vẫn vắng vẻ . Thiên hạ vẫn còn cuộn mình trong chăn ấm . Chuông nhà thờ sắp sửa rung báo hiệu Lễ Phục Sinh ... ngoài trời tuyết vẫn còn đang rơi ...

Chúc các bạn Phục Sinh vui vẻ ! Joyeuses Paques !

vendredi 21 mars 2008

Tuyết rơi !

 

Hôm nay ngày lập xuân nơi đây , nhưng tuyết lại rơi gió rét buốt .Nhìn những bông tuyết nhỏ níu kéo nhau rơi nhè nhẹ, đan quyện vào những lá thông già nua cằn cỗi nó lại cảm thấy bồn chồn cho một khoảng không gian trống trải trong tâm hồn, nó lại ngồi đó 1 lần nữa ngẫm nghĩ một sâu chuỗi sự kiện xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đến gần như thực ảo. Giờ thì nó đã cảm thấy nó già đi hẳn so với cái tuổi , cái tuổi mà lẽ ra cùng bạn bè vui chơi ,nhậu nhẹt hay đang còn bận rộn với công việc cực nhọc bên quê nhà ... còn nó lại cù bơ cù bấc ở một nơi xa thẳm mà nỗi buồn che lấp cả ánh bình minh ấm áp ban mai.

Thật sự thì đâu đã hẳn là tuyết, chẳng qua chỉ là vì trời lạnh - trừ âm độ, lại thêm mưa nên tuyết rơi ,rồi lại tan ngay trên mặt đường, tuy chưa đủ độ cứng rắn hoá đá nhưng theo những cơn gió nhẹ nó vẫn đủ làm con người rát mặt... Nó vẫn tiếp tục suy nghĩ cái suy nghĩ dai dẵng đeo bám nó mãi, cái suy nghĩ mông lung không mục đích không xác định được mục tiêu là nghĩ gì và giải quyết vấn đề gì. Thực tại thì cái mà nó muốn thì cũng lại là cái nó không muốn - bởi vì thế thời như thế nào làm sao mà ra cái nông nỗi này thì cũng chẳng thể nào hiểu được. Cái đơn giản nhất mà nó nghĩ bây giờ là làm sao loại bỏ cái suy nghĩ kia ra khỏi bộ não nhỏ bé của nó - nhưng nó đã không làm được.

Ngoài trời vẫn còn vài bông tuyết rơi... màn đêm đã chuyển màu đen thẫm ! Vậy là trời cũng đã quá khuya nhưng mà sao hai mắt nó cứ nhìn mãi vào một cái khoảng không đen ngòm trước mắt, nếu như nói rằng nó thức thì không hẳn là nó thức mà nói nó đã ngủ thì lại càng không phải như thế nữa. Cái tri thức vô thực cứ mường tượng như thể được tồn tại một cách vô hình trong vết thương lòng, vết thương không lớn nhưng hằn lên đó nỗi đau và sự mất mát. Cuộc sống vẫn tiếp diễn một cách luân hồi theo qui luật của tự nhiên ...

 

                                

mercredi 19 mars 2008

Vu vơ

Không ngủ nổi, suốt 2h nằm trên giường mà không tài nào chợp mắt. Hôm nay đáng ra tôi không định viết blog, nhưng không ngủ nổi. Tôi không biết có nên viết không nữa, càng viết tôi càng thấy con người mình thật tệ quá, lúc nào cũng như sắp chết đến nơi rồi, lúc nào cũng như cuộc sống là cả một màu đen tối....lúc nào cũng thấy buồn tẻ nhạt nơi xứ người. Lắm lúc tự mình đọc lại còn thấy mình thật ngu ngốc nữa là....

Bên ngoài cuộc sống tôi là một người hay cười và làm cho người khác cười. Nhưng không ai biết trong tôi là cái khoảng trời thế này đây. Tôi thích lên mạng và nói chuyện với những người không quen biết nhiều. Với tôi đó là niềm vui không thể thiếu. Dù biết rằng có nhiều khi chỉ là nói dối với mình nhưng tôi vẫn thấy vui, vì ít ra họ cũng chịu bỏ thời gian ra chat với tôi, nghe những cái chuyện không đâu vào với đâu, dở dở ương ương của tôi. Cũng có khi tôi thả hồn theo những lời tỏ tình rất dễ thương trên mạng ( mặc dù biết mười mươi là xạo). Chưa biết tôi nhưng có những người nói yêu và nhớ tôi, ngay cả nam hay nữ ! Oh, ừ thì nói dối đó. Có sao? Vẫn thấy vui vui, thật buồn cười...Kết thúc của một mối tình trên mạng thường là khoảng cách và sự thật. Dẫu sao nó cũng đem lại cho người ta cái niềm vui nho nhỏ. Thôi thế cũng được mà. Tất cả chỉ là ảo thôi....cứ để một vài phút chìm vào cái thế giới ảo đó đi. Để rồi ta lại là ta....cô đơn như lúc đầu.... ờ .

vendredi 14 mars 2008

Vội vã

Cứ trôi như một dòng thác với quá nhiều vội vã trong nhịp sống thường nhật...Chạy xe trên con đường vội vã, nhìn vội vã, cười vội vã, ăn vội vã, quên vội vã, và thậm chí, đôi khi thấy tình yêu của mình cũng vội vã...

Trái tim dường như muốn gấp gấp, muốn chạy thật nhanh để đến một đích nào đấy ở phía trước. Nên ta và những người thương yêu xung quanh cứ lao đi. Vội vã đi trong một ngày nắng sớm, vội vã trở về trước hoàng hôn, vội vã ru mình vào giấc ngủ đêm đông, vội vã đến nỗi quên nhìn vào mắt nhau để kịp hiểu rằng lòng đang nao nao buồn buồn, đến nỗi giọt nước mắt rơi cũng vội vã lau đi, chỉ còn một bờ mi nhòa nước...

Trầm lòng một thoáng, để không vội vã viết những dòng thơ thẩn dành tặng cho những vòng tay thân thương đang vẫy chào vội vã

Vội vã đến...

vội vã đi...

vội vã yêu

jeudi 6 mars 2008

mưa đã tạnh

 

Trời hết mưa chưa hẳn trời đã tạnh !

Mới hôm qua mưa lạnh rét buốt mà bây giờ trời đã bớt lạnh nhiều rồi, những cơn gió lạnh cuối mùa vẫn dai dẳng thổi tung những lá vàng cuốn theo chiều gió, những hàng cây bên đường trơ trọi đang chờ một mùa xuân ấm áp đến . Mặt trời đã lên cao , ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ như muốn sưởi ấm cả lòng , nó vẫn ngồi đó lặng thinh nhìn bầu trời trong xanh ,gió thổi vi vu ; những cánh hoa hồng abricot trong vườn bắt đầu nở , kèm theo màu vàng hoa thuỷ tiên nở tươi rói trong góc vườn báo hiệu cho 1 mùa xuân trên xứ người nữa sắp đến, trong khoảng không bao la thơ mộng ấy đem theo cái dư âm giá lạnh của cơn gió lạnh cuối mùa vây quanh và chuẩn bị bao trùm lấy nó một cách chậm rãi ; nó cảm thấy ........... thật trống vắng và cô đơn !

Nó vẫn ngồi đó nó nghĩ rằng : "Trời cũng nắng mưa" thế thì huống chi con người ? Biết làm gì hơn khi con người buộc phải sống trong nghịch cảnh .
            Biệt ly xa cách muôn trùng
            Đàn ai khẽ gãy Khúc_buồn lòng tôi
Cho đến giờ đây tại sao nó chưa thoát ra khỏi được cái vòng lẩn quẩn của "tình - đời" dẫu biết rằng không thể níu kéo nhưng sao tư tưởng con người ta không thể quên được, nó chỉ mong ước trở về để nó có thể được ở bên maman nó, maman của nó giờ ra sao hay như thế nào nó cũng không biết nữa ! 

Tại sao nó không thể vui vẻ trong hoàn cảnh bị ức chế chi phối trong tâm lý, nó vẫn làm việc sinh hoạt như bao con người khác nhưng chỉ mỗi cái đầu óc nó cứ để ở nơi đâu ? Đôi khi nó không biết rằng nó đang làm cái gì và để được gì, nó không thể tự mình tách ra khỏi khối óc chi phối tâm hồn nó để tìm ra 1 lối thoát cho chính mình. Đầu óc nặng nề tư tưởng mông lung làm lòng nó lung lay cộng thêm những giọt buồn khẽ thấm nhẹ xót xa vào tâm hồn non nớt của nó, nó ..........

Ngay hiện tại bây giờ nó viết mà nó không còn làm chủ được là mình viết gì ! ! !

" Trời hết mưa chưa hẳn đã tạnh

Người vui cười chưa hẳn đã vui ! "

lundi 3 mars 2008

Cuối đông

 

Những ngày cuối đông xứ Tây nơi đây...lạnh lùng rét mướt và u ám của mùa Ðông vẫn chưa chịu nhường bước cho nắng Xuân dịu dàng ấm áp.Chiều nay, những hạt mưa, những hạt mưa nho nhỏ rơi phủ xuống che mờ cả thành phố, mờ cả góc trời, mờ cả lòng người - những hạt mưa, những hạt mưa như những giọt buồn rơi rụng, rơi . . .

          Anh thả mình trong mưa , rồi ghé vào 1 quán café nhỏ , thu mình ngồi trong góc tối mờ nhạt .Những lúc rãnh rỗi hay hồn mơ đi hoang, anh lại tìm đến quán cà phê này.Có thể nói, ở cái xứ Tây đầy bon chen thực dụng này, người ta khó tìm cho mình một góc nhỏ cho linh hồn còn lại.Một lần lạc bước, anh đã dừng chân tại quán này và từ đó, anh là người khách quen thuộc của nó.Anh chàng bồi bàn biết ý nên mỗi lần thấy anh, cậu ta không gọi đã gật đầu, pha cho anh một ly cà phê expresso đậm đặc biệt .

          Anh thường đến vào những giờ vắng khách nhất, vào những ngày thường để được tự do nhìn ánh đèn đường hiu hắt vàng vọt hay thả hồn theo từng vòng khói thuốc mong manh như sợi tơ tình vẫn còn vướng vất đâu đó trong anh.

          Chiều nay, cơn mưa buồn bay qua thành phố băng lạnh này làm hồn anh rưng rức nhói đau.Anh nhớ quay quắt, nhớ điên cuồng những cơn mưa phùn của Phố Hội, của Sàigòn.. quê hương Việt Nam bây giờ cách xa hơn nửa vòng trái đất - và chiều nay, anh muốn khóc, khóc thật to, anh muốn hét lên, hét vang cho đất trời lồng lộng, để trút hết những uất ức, giận hờn hay đau khổ đã đè nén trong anh - nhưng cổ họng anh như tắt nghẹn, không một âm thanh nào thoát ra ngoài được cả. 

          Có lẽ nào anh đã biến thành người máy trong cái đám người máy khổng lồ xứ Tây này?Có lẽ nào anh đã chết khi trái tim anh còn đập mạnh nhịp yêu thương?Có lẽ nào đây là cái giá anh phải trả khi anh tự nguyện chọn kiếp tha hương để được hít thở chút không khí Tự Do cho quãng đời còn lại?

Nhịp sống hỗn loạn, thiếu tình người này làm anh mệt mỏi vô cùng; hít thở cái không khí đầy mùi "kim ngân"khiến hai lá phổi anh xám xịt, nghẽn hơi như bị ung thư - anh chới với hụt hẫng như con diều đứt giây đang vật vờ lượn lờ trong gió.Anh ước ao được trở về sống cái tuổi thơ ngây, vô tư, trong sáng của trẻ dại, không biết ưu tư, lo buồn, khắc khoải; anh mơ được gục đầu trong vòng tay ấm áp dịu hiền của Mẹ; anh khát khao được gặp một người bạn chân thành chung thủy để được hiểu biết, yêu thương và cảm thông, chia xẻ.

          Cô đơn, ôi cô đơn ! Chung quanh anh, thiên hạ vẫn cười thỏa mãn vui sướng, vẫn điên cuồng hưởng thụ ...

     Mưa vẫn rơi, vẫn rơi, rơi mù trắng xóa thành phố . Anh lại nhớ đến bài hát thuở nào :

        " . . .Mưa vẫn mưa rơi trên tầng tháp cổ, làm sao em biết bia đá không đau, . . . ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau . . ."

          Nhớ lại tiếng hát Khánh Ly trong "Diễm Xưa" nghe thật ray rứt, nồng nàn, và ngậm ngùi như nhớ tiếc một hình ảnh nào đó thật thân thương đã chắp cánh bay xa !Anh bâng khuâng nhớ tới những kỷ niệm vui buồn nho nhỏ với những bạn bè cũ của anh... nhất là những ngày kẹt trong trại tị nạn, nhớ từng giọng hát tiếng đàn , nhớ ly café chia nhau từng hơi thuốc , thả mình vào quên lãng ...        

        Thời gian qua nhanh quá ! Mới ngày nào đó mà nay mỗi người mỗi nơi: kẻ đi tìm chân lý, người đang gánh đầy trách nhiệm, riêng anh, anh vẫn sống như ngày nào , mặc dù đầy đủ vật chất , tuổi đời đã chồng chất trên anh.

          Anh xót xa nghĩ đến ba anh, đã hơn 70 tuổi, đang kiên nhẫn chờ đợi sự quay về của anh; người cha kính yêu đó luôn thông cảm, hiểu biết bản tánh lãng tử của con mình và vẫn dang rộng vòng tay chờ đón anh.Anh đã hứa hẹn, và vẫn hứa hẹn với ba rằng "Con sẽ trở về!" nhưng rồi anh lại đi.

          Anh có ích kỷ không?Anh có thiếu bổn phận không khi anh theo đuổi lý tưởng của riêng mình?Anh không biết nữa và cũng không muốn nghĩ tới nữa.

            Mưa vẫn rơi, dù nhẹ nhưng vẫn rơi . Mưa ở Tây hay ở Việt Nam đều đẹp, một cái đẹp man dại liêu trai.

          Anh uống cạn tách café , móc túi quăng tiền lên mặt bàn và bước ra, đi dưới mưa.Cuộc đời anh hình như dính liền với mưa , cuộc tình đầu của anh tan vỡ khi trời chớm sang mưa , và anh rời bỏ quê hương cũng vào một mùa mưa. . .

          Mưa với anh như đôi tình nhân gìa chơi trò cút bắt.Ðứa đuổi đứa chạy, đứa đuổi đứa chạy, nhưng cuối cùng, cả hai đều mệt nhoài, ngã lăn ra và phải chấm dứt trò chơi.Mưa mãi rồi cũng tạnh; anh rồi cũng đi về hư không miên viễn!

          Mưa rơi thấm qua đầu, qua cổ áo và lăn nhẹ vào trong làm anh thấy lành lạnh.Cái lạnh của không gian hòa với cái lạnh của lòng người khiến cho thời gian hình như trôi chậm lại.Trời vừa ửng sáng.Anh lầm lũi gõ bước đều đều trên hè phố vắng.Trời mưa nên phố xá vắng tanh, thiên hạ làm biếng rời bỏ cái giường êm, chăn ấm nên lác đác chỉ vài ba chiếc xe phóng vút qua hất tung tóe cả nước lên người anh, thấm cả vào hồn người làm niềm đau tê dại, chai lì.Anh đâu phải không muốn quên đi dĩ vãng, anh muốn lắm chứ, anh thực sự rất muốn quên đi tất cả để cười vui, hồn nhiên như thuở nào, nhưng phải nói là cái đau của một người bị gian dối thật cay đắng và chua chát ! Nó như một vết thương khó lành, lở miệng và khiến người ta nhưng nhức khó chịu.Nếu tạm quên đi thì thôi, vô tình đụng phải là nó bắt con tim nhói đau muốn khóc . Anh đã chân nhận được sự thật lòng mình.Anh sẽ thôi không chống trả, không đối kháng, không tự mâu thuẫn dằn vặt mình nữa . . . Từ nay anh sẽ can đảm đối diện với chính những đợt sóng tư tưởng trong anh và anh sẽ uốn nhẹ mình theo chiều sóng cuốn, từ sự hòa điệu an nhiên đó, anh sẽ chuyển hóa được Khổ Ðau trong anh thành An Lạc.

          Mưa đã tạnh.

 


Steps

Flag Counter