..

Pages

samedi 26 janvier 2008

Lại sắp thêm 1 tuổi nữa ...

Hôm nọ một người bạn chạy xe đến ngã tư , đèn đã xanh, tự nhiên không biết mình nên quẹo trái hay phải, mình cho rằng chắc già  rồi ! LoL  ...Sáng nay mình thức dậy, người uể oải, nặng nhọc, bước vào phòng tắm , nhìn vào gương soi , ngỡ ngàng như vừa gặp một người quen mà không nhớ là ai, nhìn tới nhìn lui một lúc mới nhận ra chính là mình đó . Mình mà như không mình . Mình bỡ ngỡ như ở cái tuổi mới lớn năm nào , chợt cao lên , chợt lớn lên và lạ lẫm với chính mình, chân tay lọng cọng như thừa như thiếu, mà mày thanh mắt sáng , mà muốn làm nghiêm cũng thấy như tủm tỉm cười; còn giờ đây , cũng bỡ ngỡ lạ lẫm với chính mình mà thử nhích khóe môi tìm lại nụ cười chợt thấy khó khăn . Niềm vui thì vẫn vậy sao mắt môi như trĩu nặng. Một nếp xếp đã đậm theo vòng cung khóe miệng , những dấu chân chim đã bắt đầu hằn trên khóe mắt . Và  một vài sợ tóc bạc đã lộ ra ... mình tự nhủ : "Mình già rồi nhỉ ! "

Đã lâu rồi phải lao vào công việc "cày bừa", bao nỗi lo toan , đã lãng quên cả chính mình. Đã lâu rồi như không thấy có thời gian, dửng dưng với những tờ lịch rụng rơi, vùi đầu vào những lôi kéo bộn bề . Rồi có lúc chợt quên mất tên một người quen, quá quen . Quên cái tên thôi còn thì nhớ tất cả . Khi cần nhớ thì quên mà khi cần quên thì nhớ . Nhớ rất kỹ những chuyện xưa cũ . Lạ lùng chưa! Có lúc nhấc điện thoại lên , gọi cho ai đó , định nói điều gì đó thì quên tuốt, đành xin lỗi , nhầm số . Không lẽ hỏi người đầu dây bên kia, xin vui lòng cho biết tôi đang định nói gì với bạn đó vậy ? Tính tình cũng đâm ra cáu gắt . Chuyện không đáng gì sao cũng quạu . Lại trách cứ . Lại giận hờn . Lại ngờ vực . Lúc nào cũng nói tôi già rồi tôi già rồi như để được nghe mọi người nói không chưa già, vẫn trẻ .

Lại sắp thêm 1 tuổi đời tha hương nữa ... mình đã bao nhiêu xuân xanh rồi nhỉ !

vendredi 25 janvier 2008

Le nouvel an Chinois

Hôm nay người bạn đồng nghiệp hỏi : " Sắp đến Nouvel An Chinois rồi phải không ?"Tôi gật đầu trả lời : "Oui" mà lòng thật chua xót ...

Tết năm nào tôi cũng nghĩ đây là một tết tha hương cuối cùng và tự an ủi: “ Thôi , chịu khó năm nay, sang năm về nhà ăn Tết. Tết ở quê hương có Thủy Tiên, hoa Đào, hoa Mai và nhất là có mẹ già..”
Nhưng hết năm này đến năm khác, mấy chục năm qua, không những vẫn Tết tha hương mà lại còn biến thành tết lưu vong, và năm nào cũng như năm nào, Tết ở đâu cũng cô đơn, dù tôi có xê dịch hay ở yên một chỗ, ăn Tết ở nhà mình, ở nhà người, một mình, hai mình, nơi đông đảo hay vắng vẻ. Và lắm khi càng đông người càng cảm thấy cô đơn hơn...có lẽ năm nay tôi sẽ đi làm như mọi năm để quên đi một Xuân tha hương nữa sắp đến . 

Những hình ảnh và ấn tượng đẹp nhất về ngày Tết ở phố Hội trong ký ức tôi có lẽ vẫn là những phong bao lì xì mừng tuổi mới đỏ thắm và mỗi khi theo chân ba má tôi sang xông nhà ông bà và hàng xóm sáng sớm đầu năm. Riêng tôi thì xúng xính trong bộ quần áo mới lăng xăng với những bao lì xì còn thơm mùi tiền mới trên tay.

Trên bàn thờ tổ tiên trang nghiêm bày biện hoa quả, không thể nào thiếu vài ổ bánh tổ ,bánh tét và đèn nến sáng choang . Sáng mồng một Tết , tôi đến trước bàn thờ thắp hương và cúng lễ tổ tiên. Mùi hương trầm thơm tỏa ngát không khí đầm ấm xum họp gia đình. Những hôm Tết như vậy trong phòng khách của gia đình tôi không thể nào thiếu vắng những chậu hoa thược dược, tôi vẫn thích nhất là tô hoa Thuỷ Tiên đặt giữa bàn salon , bên cạnh chậu mai vàng và những câu đối chữ Hán treo trên tường. Tất cả tô điểm và tạo nên một không khí và hương vị Tết đặc biệt lạ thường.   

          Trải qua bao mùa xuân ấy đã đi qua, bao cái Tết Nguyên Đán mà tôi đã lớn lên trên xứ sở vội vã này. Thế hệ cha ông lắm kẻ đã bỏ cuộc vui để về bên kia thế giới. Ông bà tôi và ngay cả người anh đầu không còn nữa . Cái không khí vui nhộn, phong cảnh náo nhiệt, hoa quả bánh mứt trưng bày bán khắp các chợ, gia đình nào cũng bận rộn, con cái xúm xít phụ cha mẹ lau chùi nhà cửa, chọn thợ quét vôi cho nhà cửa mới mẻ và đẹp đẽ để chuẩn bị đón Xuân và tiếng pháo đì đùng đón một năm mới ...vẫn còn ghi đậm trong ký ức của tôi .Và giờ đây đối với tôi trên xứ người chỉ còn : 

          "   Xuân sang quê nhà hoa mai nở

            Tết đến quê người hoa tuyết rơi "

mardi 22 janvier 2008

Xuân tha hương

Hoi An

Lại 1 Xuân tha hương nữa sắp đến ! Suốt một năm ròng vội vã sống, tất bật sống, lênh đênh trên xứ người ,chẳng ai có đủ thời gian để ngẫm lòng mình, để nhớ quê. Bởi việc đi việc ở của mỗi người dù phiêu bạt góc trời nào , nó vẫn là nỗi ngày thường, lâu dần cũng thành quen. Rồi sáng nay thức dậy ngỡ ngàng chợt nhận ra sắp đến Tết rồi :

Đã thấy xuân về với gió đông

Với trên màu má gái chưa chồng

Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm

Ngước mắt nhìn trời đôi mắt trong

(Xuân về - Nguyễn Bính)

Lúc đó mới thấy thiếu - một cách trống vắng, hụt hẫng - một chút không khí quê nhà, dẫu chỉ là một chút mưa xuân, để nhắc mình nhớ đến thân phận xa quê , đọc lại bài thơ " Nhớ quê " của Trương nam Hương , lòng thật bùi ngùi :

Chợt thèm một chút mưa xuân

Se se mùa nhắc bao lần xa quê

Một chút mưa xuân, một chút gió se se hanh hao của cái lạnh đầu xuân tưởng chừng quá đơn giản lại là điều không thể có được nơi đất khách quê người. Một ao ước rất tự nhiên và đầy những ngậm ngùi. Niềm khao khát được buột ra vào thời khắc nhạy cảm nhất, thiêng liêng nhất trong năm - giây phút chuyển giao của đất trời - mùa xuân về ! So với thời gian cả năm, nó chỉ là khoảnh khắc nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại đủ sức làm héo úa ruột gan tất cả những người trong cảnh xa nhà. Đó là sự giá lạnh của nỗi đơn độc, lạc lõng,của sự trống trải bơ vơ trong tâm hồn :

Đành thôi khất lại ngày về

Lòng con gió thốc bốn bề rét non

Bao lận đận bươn chải của đời thường lại một lần nữa níu bước chân của người tha hương. Thế là không được bay về quê, không được ngập chìm trong không khí đón tết đầm ấm của gia đình, được gặp gỡ người thân. Quê nhà vẫn còn xa thẳm nên nó mãi là nỗi niềm thương nhớ ăn sâu vào tiềm thức .

Phố Hội mình nghèo , nhỏ bé nhưng đẹp như thơ với những con đường nhỏ ,mái nhà cổ  như còn in đậm trong ký ức. Tất cả những hình ảnh đẹp đẽ và quá đỗi thân thương ấy của quê nhà được khúc xạ qua tâm hồn thấm đẫm nỗi niềm nhớ thương nên đẹp đẽ thơ mộng vô cùng . Khi gió xuân về, quê hương càng trở nên khắc khoải đau đáu hơn bởi nơi đó còn có ba má :

                 Có ai về phố Hội ... nhắn giùm tôi

                 Năm nay người ấy không được về ...

Nhớ quê, luôn mang theo trong tâm hồn hình ảnh quê hương, mẹ hiền, nên thấy gần quê hơn. Dường như hình ảnh quê nhà phảng phất đâu đây trong cái hanh hao khô lạnh giá của xứ người, những cơn gió cuối đông tưởng chừng như trong gió có mùi hương của cỏ đồng, của nắng gió những ngày thơ dại ngọt ngào xa xưa .Mùa hương xa ngái ngọt ngào ... để lại thấy tâm hồn bâng khuâng xao xuyến khi gió run run một lời xuân về, thấy cõi lòng mình ấm áp một niềm vui.

Những giây phút chạnh lòng, khắc khoải nhớ quê, thèm một chút mưa xuân ở quê hương để nhắc mình nhớ bao lần xa quê ấy rồi cũng sẽ qua, con người rồi cũng sẽ bị cuốn vào dòng đời ngược xuôi với những bàn chân mang nhiều vội vã, nhưng một phút đó có thể dài hơn mùa, hơn năm, hơn tất cả niềm vui của một đời người cộng lại... Bởi không ai có thể nói trước được rằng cái cảm xúc cô liêu của kẻ đón tết xa quê lại không bao giờ đến với mình trong đời. Đó là nỗi nhớ nhung da diết tưởng như đã nằm sẵn đâu đó trong trái tim đầy thương nhớ của con người, chỉ cần một phút giây yếu lòng là nó khắc khoải vọng về, trăn trở khôn nguôi. Nỗi niềm lữ thứ tha hương ấy khẽ đến khẽ xoáy vào lòng người mỗi khi cái nắng xuân hanh vàng loang đến - một sắc màu bâng khuâng nhiều cảm xúc, không tả được. Trong cơn gió hiu hiu nhắc tết, trong sắc mai đào nhắc tết, lòng người càng xốn xang, lẻ loi, trống vắng hơn nếu đang phải lãng đãng chân trời, lênh đênh góc bể nao...

Phố Hội ơi ! Xuân này mình không về ... xin cho mình hẹn xuân sau ! ! !

 

vendredi 18 janvier 2008

Bức thư tình năm xưa

 

Hôm nay tình cờ lục đống thư cũ , 1 lá thư xưa bỗng rơi trước mắt , đã mười mấy năm qua chưa đọc lại ...Nàng đã từng yêu tôi , yêu bằng tất cả mọi thứ nàng có được. Những tháng ngày ở bên nhau xưa ấy luôn tràn ngập tình yêu . Nàng cùng tôi lang thang trên những con đường đầy nắng, lá vàng rơi, hay ngồi ở dưới gốc cây với hai trái tim hòa chung nhịp đập.

 

 ... Tuy không viết được nhiều nhưng anh và em dường như đều hiểu, chỉ cần được ngồi cạnh nhau, nắm lấy tay nhau, lắng nghe từng hơi thở là cũng hạnh phúc lắm rồi.

Trở về nhà cái cảm giác ngập chìm trong hạnh phúc ảo ảnh làm em không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nhiều. Và rồi, những hiện thực đời thường đã cho em hiểu rằng cuộc tình này sẽ chỉ có một người đi đến cuối con đường, em mơ hồ nhận ra anh đang rẽ sang một ngã khác. Nhẹ nhàng bước đi em cũng chỉ nhìn theo mà không cần níu giữ.
Xa anh rồi. Đôi khi nghĩ về quá khứ em tự hỏi tại sao mình không khóc. Nhưng em biết khóc cũng chẳng để làm gì. Ta đến với nhau nhẹ nhàng tình cờ thì chia tay cũng nhẹ nhàng thôi.

Cuộc đời con người ta có nhiều ngã rẽ: Có những con đường sẽ đưa ta về mái nhà bình yên, cũng có những con đường dù có đi cũng chỉ là ngõ cụt. Em hiểu và không níu kéo, thực ra níu kéo là vô ích khi con đường anh chọn không còn là con đường có em đi. Tuy nhiên, thời gian không làm xoá đi những tình cảm mà em đã dành cho anh.
Em yêu anh nhè nhẹ như hơi thở, tình yêu ấy không dồn dập mà em chỉ có thể cảm nhận được nó... những lúc trái tim chợt thắt lại… những lúc em không muốn bước trên đường một mình.

Anh từng hỏi cái gì là khoảng cách lớn nhất giữa hai ta... là con đường ngập tràn nắng vàng và lá đỏ ấy đấy anh ạ. Anh không hiểu hay anh cố tình không muốn hiểu. Em vẫn yêu anh, nhưng cuộc sống không cho phép em dừng lại, không cho phép em đứng mãi trên con đường ấy để thở dài.

Có bao giờ anh biết em nhớ anh, em lang thang từng con phố, em đi đến những nơi mà biết đâu trên con đường số phận anh vô tình ngang qua, dù chỉ ngang qua thôi. Em không muốn gặp, đối diện với anh nhưng lại muốn nhìn thấy anh đi ngang qua em. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy... trái tim em sẽ ấm hơn lên rất nhiều.

Con người đôi khi thật là buồn cười, cứ nuối tiếc những điều trong quá khứ, dù sao thì trăng hôm nay cũng đã khác trăng ngày hôm qua rồi, có chăng chỉ là hình ảnh của mặt trăng trong tiềm thức của ta là không hề thay đổi. Có phải em đang nhớ anh hay em đang bắt mình phải nhớ anh?

Những kỷ niệm cứ trói chặt em, nhưng cuộc sống không cho phép em ngừng lại, em phải bước tiếp, nước mắt có thể rơi nhưng kỷ niệm sẽ chẳng thể nào rơi trên từng con đường em qua.

Em chợt nhớ câu thơ em từng đọc cho anh: "Anh đi ngang đời ta. Rơi giữa đại dương là nụ cười tuổi trẻ". Em không muốn đánh mất cả tuổi trẻ, cả thời thanh xuân của mình vào những điều mà em không bao giờ có thể chạm tới, nên em sẽ quên dù lòng không muốn quên. Con đường em đi đã khác xưa rồi!!! ...
 

dimanche 13 janvier 2008

Thư gởi má

Má à , đã lâu rồi con không viết thư cho má, nhưng ngày nào con cũng nghĩ đến má, thế là được rồi phải không má . Hôm qua trời mưa lạnh, mưa cả ngày, nhưng vẫn lạnh buốc, chẳng bù cho mọi hôm trời rất lạnh nhiệt độ xuống đến trừ - 13°C , người khỏe cũng bị cảm lạnh .

 Thế là con lại sắp thêm 1 tuổi đời tha hương nữa . Xuân này con lại không về với má , với cái phố Hội nhỏ bé thân thương .Con vẫn khỏe thường không có gì thay đổi.Công việc của con lúc này thì hơi bận , nhiều lúc phải dậy sớm hơn để làm thêm giờ phụ trội . Nhưng chắc thời gian tới sẽ ổn thôi. Má đừng lo cho con nhiều, má nhé !

Hơn 25 năm qua nhanh như một giấc mộng. Đời người một thoáng mây bay, con đi nhiều hơn, thấy nhiều hơn, và đã trưởng thành nhiều hơn rồi. Đã có những lúc con buồn và cô đơn và rồi xung quanh con vẫn còn những người bạn. Có những người bạn bằng xương bằng thịt xung quanh, nhưng cũng có những người bạn con chưa từng gặp, họ tốt với con, chia sẻ cho con lúc buồn, lúc vui. 

À, con mới tìm thấy tấm hình của má chụp trong chùa Phúc kiến đó . 20 năm mà nhìn tấm hình cũng còn mới lắm. Con sẽ scan lại và lưu vào máy tính nhé.

Má à , thư chưa dài nhưng con xin phép dừng bút . Một năm mới nữa sắp đến , con xin chúc gia đình 1 năm mới tràn đầy hạnh phúc , sức khoẻ dồi dào và an khang thịnh vượng .

Con yêu của má

mercredi 9 janvier 2008

Kỷ niệm học trò

 
Tôi không biết bắt đầu câu chuyện của mình như thế nào bởi vì đó là 1 kỷ niệm . Mà kỷ niệm thì chỉ để nâng niu và ngắm nghiá chứ không thể nào thay đổi được ... Thuở ấy tôi chưa biết gì gọi là tình yêu, tôi chỉ là "thằng con nít ranh" mến thương vu vơ những cô bạn học chung với tôi mà thôi. Lúc thì cảm thấy mến bạn này, nhưng có lúc lại thích 1 bạn gái khác. Một hôm ngồi trong giờ học Anh văn , tôi chăm chú nhìn nàng bên cạnh . Nàng là người mà tôi luôn gọi là "Bạn hợp nhãn nhất" nhưng cả đám bạn tôi cho là "đanh đá" . Nàng có nước da trắng , mái tóc dài mượt ... Thế rồi không biết tại sao mà từ hôm đó tôi bỗng nhiên suy nghĩ về nhỏ và cảm thấy mến nhỏ 1 cách kỳ lạ. Nhỏ lúc đó không xinh như bây giờ nhưng có nét gì đó rất dễ thương và lạ nữa, lạ là vì nhỏ để tóc dài. Có lẽ vì vẻ "lạ lùng , đanh đá" đó mà tôi lại bị thu hút bởi nhỏ, giống như bản nhạc Ngô thuỵ Miên hay những truyện của Duyên Anh đã thu hút tôi và khiến tôi thật sự có cảm tình riêng với cả nó lẫn nhỏ...

...Kể từ lúc đó ngày nào đến trường tôi cũng "...nhiều lần trộm nhìn em thật lâu, nét thơ ngây chưa vơi sầu đau, nàng đẹp tựa ngàn muôn ánh sao, dịu dàng mong manh em xinh như cánh hoa đào..." (Tình đơn phương). Tôi cứ nhìn 1 cách say sưa, càng nhìn thì càng cảm thấy nhỏ hay hay thế nào ấy, nhất là cặp mắt to tròn với đôi chân mày lá liễu và cái miệng thì khỏi phải nói . Thế nhưng nhỏ thì không hề hay biết là có người đang để ý đến mình và nhìn trộm mình trong suốt cả tháng trời. Nhưng rồi "đi đêm ắt có ngày gặp ma", 1 hôm tôi liếc nhìn trộm nhỏ thì gặp ngay cái cặp mặt to tròn ấy nhìn chăm chăm vào tôi, nhỏ buông gọn lỏn: - Nhìn cái gì ???

Lúc đó tôi mà có phép thuật của mấy anh chàng Ninja bên xứ Phù Tang thì chắc là tôi độn thổ xuống ở luôn trong lòng đất rồi. Nhưng biết làm gì bây giờ, đầu tôi rối tung lên, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và thật may là nhỏ quay đi chỗ khác. Tôi được 1 phen hú vía và tự nhủ lần sau đừng để nhỏ bắt gặp nữa...

... Sau lần đó, tôi bỗng nhiên càng chai... mặt hơn và cố tìm mọi cách để tiếp cận với nhỏ. Thật may là nhờ học chung lớp nên chuyện đó thì quá dễ dàng. Khi thì hỏi về bài học, lúc lại hỏi về chuyện trên trời lẫn dưới đất, tôi cứ tự nhiên hỏi, còn nhỏ thì vô tư mà trả lới. Thời gian càng trôi đi thì tôi thấy thời cơ càng chín mùi hơn nên quyết định nhờ thằng bạn thân ngồi ngay bên cạnh nhỏ làm cầu nối. Phải công nhận là thằng bạn mình có khiếu thiệt, không biết bằng chiêu gì mà chỉ vài hôm sau là nó tuyên bố chắc nịch: - Mai lên nhà nhỏ chơi. Tôi như mở cờ trong bụng và luôn tự nhủ thầm: "Cơ hội đã đến rồi".

Lần đầu tiên bước vô nhà của người khác mà tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, không phải vì nhà nhỏ lạnh mà do nhiệt độ cơ thể tôi tự động xuống dưới mức âm độ C. Nhà nhỏ thiệt tình mà nói thì cực kỳ ngăn nắp và sạch sẽ, nhất là gần nhỏ , thú thật tới giờ tôi vẫn nhớ như in, cái hương thơm dịu nhẹ mà lôi cuốn đó thì không thể lẫn vào đâu được, nó có cái gì đó rất...rất là đặc biệt .

Thiệt đúng là có tật giật mình, trong khi thằng bạn thân với nhỏ thì huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời còn tôi thì chỉ biết "im lặng, lắng nghe và thấu hiểu". Nhưng tôi lại rụt rè không dám nói những điều ... từ tận đấy lòng ...

Thời gian cứ thấm thoát trôi đi để xuân đến hè qua , đông tàn thu rụng ...mang theo những kỷ niêm xa xôi ấy ! Nàng giờ đây là cô giáo dạy Anh văn ... cũng như nàng tôi lập gia đình , vợ tôi không đẹp hơn nàng nhưng cũng mang một tính cách dễ thương như nàng . Giờ đây bên kia bờ đai dương , không biết nàng có nghĩ đến tôi không ?Nơi ấy mong nàng luôn hạnh phúc bên người yêu , tình yêu mà tôi dành cho nàng sẽ luôn gìn giữ và nâng niu như 1 kỷ vật của thời gian . Chúc nàng mãi mãi hạnh phúc ! ! !

samedi 5 janvier 2008

"Mì thái cực"

       

Đời tị nạn độc thân làm sao tôi quên được bí quyết "Mì Thái Cực dưỡng sinh độ thần", nhất là mùa đông giá lạnh cùng bè bạn trùm mềm xem film  Tàu , "luyện chưởng" , rồi thưởng thức "Thái cực mì" ...

Chữ Thái cực ở đây ngoài cái nghĩa là vạn vật trong trời đất cũng có tính âm dương, ăn uống sao cho quân bình âm dương là liệu pháp dưỡng sinh độ thần, còn có nghĩa là phải thái (xắt) rất cực.

Nguyên liệu ngoài mì gói vốn rất dương làm chính, các thức còn lại phải âm hàn để quân bình bao gồm :

- ngầu dục (thịt bò) 50g 
- hành tây một củ
- hành ta năm ngọn, theo đúng ngũ hành "kim mộc thuỷ hoả thổ"
- dầu mè một muỗng canh.
- tiêu sọ tuỳ theo người ăn là nam hay nữ. Ông bà có câu "nam thất, nữ cửu" ta cứ vậy mà làm.

Bí quyết ở món ăn này là người nấu phải học qua phép "Lăng Ba Vi Bộ" của nhà họ Lê , nếu chưa học qua thì phải bố trí trận pháp theo sơ đồ bát quái, lấy người nấu làm phương vị trọng yếu thì cũng sẽ giác ngộ mà thành. Các phương vị bao gồm Khảm Ly Chấn Tốn Khôn Cấn Càn Đoài.
Bếp đặt phía Bắc, hành tây đặt phía nam, bên phải là Đông, đặt thớt và dao, trái là Tây, đặt mì và dầu ăn, tây nam là thùng rác, tây bắc là thuỷ bồn...Cứ thế mà bày trí
Trước tiên đi ba bước sang hướng tây bắc để hứng nước vào nồi rồi thối bộ sáu bước đến trước bếp lò, lẹ làng bật bếp ga nấu một nồi nước, quay về phương vị chính.
Từ phương vị chính đi bốn bước sang hướng nam lấy hành tây, xoay vòng đi tám bước sang hướng Đông lấy dao thớt để xắt hành.
Viêc xắt hành tây cần hết sức cẩn trọng, mì gói vốn dương, mà lại là thái dương, cho nên hành tây, vốn là thiếu âm phải được xắt khoanh tròn để thêm phần âm tính.
Hít một hơi dài đưa khí xuống đan điền, đầu óc thanh tịnh, tay chân thảnh thơi, tay phải cầm dao chúc xuống đất, tay trái cầm miếng thịt bò đưa lên cao. Điều hoà hơi thở, hễ hít vào thì xắt, thở ra thì nâng dao, mỗi lát thịt xắt ra phải dày đúng hai ly . Mỗi lần xắt một nhịp thở, xắt xong thì nước cũng vừa sôi.
Thối lui ba bước về bản vị, tiến lên hướng bắc, thò tay nhấc nồi nước để qua một bên, nhân tiện bớt ga, tắt bếp.
Tâm giữ trong sạch, khí huyết đều hoà, hành tây vừa xắt cho vào trụng sơ với một phần nước sôi cho mất mùi hăng nồng và tăng độ ngọt.
Trở về phương bản vị, bước sang phía tây bốn bước lấy mì gói cho vào trong tô kèm một muỗng dầu mè, thịt bò, tiêu sọ. Tiêu sọ nhớ không làm mẻ vỡ mà hư đi khí chất của thịt bò . 
Lại bước về phía phải là hướng đông tám bước, dùng dao xắt hành lá từng cọng nhỏ thành đoạn ngắn, không được vội vã, lòng không tham sân si, từ từ xắt từng cọng cho đến hết.
Trở về phương bản vị, tiến lên bốn bước lấy nước sôi cho vào trong tô, hành tây đã trụng vớt ra cho ráo rồi trải lên mặt, đậy lại.
Trong vòng một khắc đồng hồ, miệng niệm chú "Mì thái cực, làm rất cực, ăn không cực, dưỡng sinh độ thần", mắt nhắm, chân bước lần lượt theo đông tây nam bắc không được nghỉ, mỗi nhịp thở là một lần bước, nam tả nữ hữu mà nhấc chân mỗi lần độ khí .
Hết một canh giờ lẹ làng bước về hướng đông lấy hành lá và bột nêm, trở về hướng bắc cho vào tô mì, nêm nếm vừa ăn.
Lời dặn khi ăn
Tâm sạch, lòng rỗng không, thì âm dương mới đều hoà. Ăn vào một bát mì Thái cực, mồ hôi tuôn như suối, trí óc minh mẫn, thần sắc tươi nhuận.

Công lực so với lúc chưa nấu tăng được mấy phần . Bon appétit ! ! !

mercredi 2 janvier 2008

Cảm xúc đầu năm ...

 Hôm nay ngày đầu của 1 năm mới mình trở lại với công việc . Với cái lạnh mùa đông cóng cả người,  làm nẻ cả làn môi nơi đây nhưng vẫn hân hoan bước ra xe cạo kiếng buốt cả tay , rồi cũng như thường lệ démarrer  nổ máy chạy đi "cày" ...

  Đến hãng ...Những cái hôn , bắt tay và lời chúc tụng "Meilleurs voeux , Bonne santé ..." đầu năm của các bạn đồng nghiệp làm mình quên đi cái lạnh và cảm thấy lòng mình ấm lên  . Ngưòi bạn thân lại chúc mình "năm nay tiền vô như nước"mình cũng khẻ trả lời "Merci". Nhưng có tiền nhiều để làm gì ?Có tiền, ta có thể mua được một ngôi nhà nhưng không mua được một tổ ấm.Có tiền, ta có thể mua được đồng hồ nhưng không mua được thời gian.Có tiền, ta có thể mua được một chiếc giường nhưng không mua được giấc ngủ.Có tiền, ta có thể mua được một cuốn sách nhưng không mua được kiến thức.Có tiền, ta có thể đến khám bác sĩ nhưng không mua được sức khỏe tốt.Có tiền, ta có thể mua được địa vị nhưng không mua được sự nể trọng.Tiền, ta có thể mua được máu nhưng không mua được cuộc sống.Có tiền, ta có thể mua được thể xác nhưng không mua được tình yêu...

Một năm mới lạnh lẻo đã đến nhưng mình cảm thấy thật lãng mạn, cái nắng ấm của mùa đông yếu ớt nhưng đủ làm ấm trái tim một ai đó. Cũng là dịp bạn và những người xung quanh tận hưởng những giây phút ngọt ngào của tình yêu thương. Đừng đóng chặt trái tim mình, hãy mở cửa trái tim để biết rằng giữa mùa đông mình vẫn thấy ấm áp.

 Năm cũ đã qua.

Hãy bỏ lại những nỗi buồn , những tiếc nuối, những dở dang.. của năm đã qua.
Để bắt đầu một năm mới.Với những niềm vui mới,những kế hoạch mới,những dự định mới,những công việc mới,...Và những THÀNH CÔNG mới....

Chúc mừng năm mới.

Chúc một năm mới may mắn- hạnh phúc và tràn đầy niềm vui...

mardi 1 janvier 2008

Meilleurs voeux


Cartes de voeux anciennes

 

Encore une année qui se termine , le temps passe trop vite . En tous cas je vous souhaite une bonne et heureuse année 2008 , santé et prospérité .

                             Amicalement

Lại một năm nữa trôi qua , thời gian qua mau thật . Dù sao đi nữa mình xin chúc các bạn một năm mới 2008 đầy hạnh phúc , khoẻ mạnh  và thịnh vượng .

                                                      Thân ái

Steps

Flag Counter