..

Pages

mercredi 20 novembre 2013

Đông đến thu đi


Sáng nay mở cửa đi cày như thường lệ, bàng hoàng thấy tuyết rơi... Thế là một mùa đông tha hương rét lạnh nữa đang đến rồi sao! Mùa Thu đang trôi qua. Nhẹ nhàng không vội vã. Xứ người đang vào Đông rồi, tuyết năm nay rơi sớm hơn mỗi năm, mới tháng mười một mà có tuyết rơi ư? Thật đỏng đảnh bất thường cuối Thu, thật lạ lùng, lắng đọng và xao xuyến. Thành phố nơi tôi ở sáng ra phủ đầy tuyết trắng, tuyết đọng trên những cành lá đỏ mùa Thu, cành lá Thu đong đưa níu giữ những bông hoa tuyết hiếm hoi, có lẽ nào đây là cuộc hạnh ngộ hiếm hoi của mùa thời gian Thu chưa đi mà Đông đã tới

Mùa Thu đang trôi qua, hãy níu giữ lại nhé những khoảnh khắc dịu dàng thân thương. Đừng để mùa Thu đi như một chuyến tàu muộn. Gấp gáp, đợi chờ, chuyến tàu thời gian, chuyến tàu của những cuộc chia tay, ly biệt, hẹn hò, nỗi nhớ và nét quên...
Tạm biệt nhé ánh mắt và nụ cười, tình yêu và lời ước hẹn. Đông đang tới và Xuân cũng sẽ về. Biết đâu chiếc lá vẫn còn sót đâu đó cho cuộc hạnh ngộ được hẹn trước... Ờ Thu đến, Thu đi, và vô thường... là thế đó.
Lá vàng ơi! Hãy rơi nhẹ từng chiếc, từng chiếc nhé, mùa Thu qua đi nhanh quá. Chợt giật mình sắp từ giả mùa thu. Mùa Thu là mùa của những người yêu nhau mà.

  

dimanche 10 novembre 2013

Khúc ruột miền trung

Hôm qua xem tin tức trên TV báo quê mình có bão, miền Trung là vậy, cứ đến mùa này là bão, lũ triền miên.

Miền Trung ơi! Một năm với hai mùa mưa - nắng nhưng là cái nắng kinh hoàng và cái mưa kinh khủng. Vì vậy điều kiện sống của người miền Trung cũng vô cùng khắc nghiệt, thiên nhiên đã “ban tặng” cho người miền Trung biết bao nhiêu vất vả, khó nhọc trong cuộc sống mưu sinh. Tôi sinh ra và lớn lên ở phố Hội trên mảnh đất đầy nắng và gió Lào, tuổi thơ của tôi đầy ắp những kỷ niệm của mưa dầm và những cơn lũ lụt. Có lẽ nỗi nhớ day dứt nhất trong tôi khi xa quê đó là mưa, lụt miền Trung.

Mưa miền Trung ơi? Đó là những cơn mưa dầm mưa dề, mưa suốt trong mấy tháng mùa lạnh, không phải cơn mưa ào ạt, không phải cơn mưa xối xả, mà là mưa dầm, mưa rả rích, mưa cả ngày lẫn đêm.

Nghe tin bão về và sẽ qua miền quê ấy, tôi lại chạnh lòng và thương quá miền Trung ơi. Ngày còn nhỏ, tôi và lũ bạn trong xóm rất háo hức và sung sướng mỗi khi có lũ lụt về. Chúng tôi gọi nhau í ới từ nhà đứa này sang nhà đứa khác, rồi cùng đi lội lụt bì bà bì bõm, đi bắt cá, thả thuyền giấy... chúng tôi cùng nhau chơi đùa như vậy, say sưa miệt mài với sự hứng thú. Những mùa lũ đó đã theo suốt tuổi thơ tôi cho đến tận bây giờ. Đúng là trẻ con, chỉ biết vui đùa mà đâu cần biết đến ba má mình, người dân quê mình đã phải lo lắng, gian khổ thế nào để chống chọi lại từng cơn lũ lụt.

Giờ đây, mỗi khi nghe tin có bão lụt, tôi thấy thương quá người dân quê tôi, chao ôi, bao nhọc nhằn của mùa nắng hạn khắc nghiệt vừa qua, thì giờ đây người dân phải chuẩn bị tinh thần để chống chọi với những cơn bão, đợt lũ lụt, có khi là bão nối bão, lũ lụt chồng lên lũ lụt, biết bao khó nhọc, lo lắng cho một mùa mưa bão đang đến. Có khi những gì đã làm được của một mùa trước, chỉ một cơn bão hay cơn lũ lụt đi qua là cuốn đi tất cả, thành quả của bao công sức, mồ hôi, nước mắt của họ thế là... mất trắng.

Dù bây giờ tôi sinh sống xa quê, nhưng với tôi những gì được “thừa hưởng” từ tên gọi miền Trung thân thương ấy thật quý giá vô cùng. Cuộc sống dẫu có khó khăn hơn gấp bội phần, tôi cũng không chùn bước, vì có thể trong tôi, có dòng máu của miền Trung đang chảy.

Steps

Flag Counter