..

Pages

dimanche 31 janvier 2010

Xuân này con không về !

          

"Xuân về tuyết phủ đầy sân

Con xin lỗi hẹn Xuân sau sẽ về !"

Má à! Con viết cho má đây mà ngoài trời tuyết vừa ngưng rơi nhường cho những bông tuyết mỏng tan được kết bởi những hạt mưa li ti mau mắn rơi xuống liên tiếp, cuốn theo chiều gió bấc buốt lạnh thấu xương. Không khí của ngày tết của nơi đây đang về như vậy đó má, chỉ cái lạnh tẻ nhạt của mùa đông xứ người. Nhưng con cũng cảm nhận được một mùa Xuân tha hương nữa lại đến, lẽ ra con phải quen dần với cảnh"cô đơn nơi xứ người", lẽ ra con phải thấy ấm áp bởi biết bao tình thương yêu trên đất nước lạnh giá này... Vậy mà con vẫn thấy thiếu, thiếu hơi ấm của ba má, của em con... khi Tết đến. Nghe tin anh M và em H về thăm ba má làm con thấy lòng mình nao nao, vậy là mùa Xuân nữa đã đến, gia đình ta sắp được đoàn tụ rồi, con đã xa gia đình thêm một năm nữa má à! Con nhớ nhà của con lắm, nhớ người má thân thương đôi mắt trìu mến, lúc nào cũng mong  các con về để gia đình mình sum vầy. Ước gì giờ này có cánh bay về, ước được làm con chim én nhỏ để sà vào lòng ba má, được ăn một bữa cơm thanh đạm...

Thương và nhớ ba má vô cùng, có người ba, người má nào mà không ước có con mình ở bên cạnh trong những ngày Tết. Vậy mà con thì vẫn mãi đâu đâu. Đau xé lòng khi thiết nghĩ má trăn trở: "Tết đến, con người ta về nhà đông đủ, còn con mình thì..."

Ba má ơi, có hiểu được nỗi lòng con không? Có hiểu được rằng con đã phải chống chọi với nỗi nhớ, nỗi cô đơn như thế nào trong những ngày nơi đất khách xa xôi không? Ba má đừng buồn nữa mà, sẽ có một ngày con trở về, về với những gì mà ngày xưa con đã rất yêu thương.

Xuân này con không về! Con không về không phải bởi vì con ghét Phố Hội, không phải bởi con ghét con đường đầy bụi bặm, mái ngói đầy rêu phong. Không phải con không nhớ ba má lầm lũi của con. Không phải con không yêu ngôi nhà cũ phố Hội của mình - mỗi khi Tết đến cùng các em con quét dọn, trang trí...Cũng không phải con tiếc số tiền máy bay đắt đỏ kia. Con không vậy, mong ba má thông cảm cho con.

Chắc chỉ những ai xa nhà mới hiểu được cái cảm giác đón một cái Tết tha hương ở xứ người, không người thân, không bánh chưng xanh câu đối đỏ, không hương khói. Con vẫn còn nhớ những ngày Tết xứ mình... mới nghĩ đến đó thôi mà con thấy lòng mình nức nở, nước mắt lại tuôn trào không cầm lòng được. Ước gì hôm nay con được về với gia đình của con, để má sưởi ấm lòng con sau bao ngày xa cách, để con được phụ má chuyện trong gia đình mà thời gian qua con chưa làm được.

Xuân này con không về, lòng con đang tuôn trào nỗi nhớ nhà. Nhớ nhà thật da diết ! Mùa đông năm nay tuy thật dài và lạnh hơn mọi năm nhưng con cũng không lạnh hơn chút nào cả, má đừng lo nhé ! Con mong mùa đông vội trôi qua để cho mùa Xuân về, cho trăm hoa đua nở, cho chim én tung bay đón chào những tia nắng yếu ớt của ngày Xuân. Con xin lỗi hẹn, Con xin hứa sẽ trở về !

Cám ơn mùa Xuân tha hương mang đến cho tôi bao nỗi nhớ, cám ơn mùa Xuân đã sưởi ấm trái tim tôi khi mà mùa Xuân sẽ vội đến để xua đi cái lạnh vô hình của mùa đông xứ người để không làm tan lạnh trái tim yếu mềm.

jeudi 21 janvier 2010

Hắc xí mà !

“Xí mà” là tên gọi theo tiếng Quảng Đông, đúng ra phải đọc là “chí mà”. Đến với Hội An bạn sẽ được thưởng thức rất nhiều món chè bày bán dọc các đường phố: chè đậu đen, chè đậu xanh, chè đậu ván, chè thưng, chè tàu xá, chè trôi… Mới nhìn thoáng qua, xí mà trông giống như món chè đậu xanh đánh mịn nhưng lại có màu đen nhánh. Thật ra Xí mà không phải là chè. Nguyên liệu chính làm ra món xí mà là mè đen, bột khoai, thanh địa, rau má, rau mơ, đường… và có lẽ còn những nguyên liệu bí truyền khác nữa. Xí mà được nấu trong nồi kim loại đến khi sền sệt thì đạt yêu cầu. Khi nấu chín, người ta vẫn để nguyên trong nồi nóng hổi và gánh đi bán. Đưa từng muỗng xí mà vào miệng, ta cảm nhận được vị ngọt tan biến ngay đầu lưỡi cùng với hơi cay dịu nhẹ của các loại lá cây và dược liệu. Xí mà không những ăn ngon miệng mà còn là liều thuốc thích hợp giúp nhuận trường, chữa kiết lỵ…Tuổi thơ mình làm sao quê được chén "Hắc xí mà" nóng hổi của mùa đông rét lạnh quê nhà ."

Theo Hoian.VN

Lúc còn bé, buổi trưa tôi vẫn hay tha thẩn quanh xóm, mỗi lần nghe tiếng rao “ Xí mà…đây” là vụt chạy về nhà xin mẹ vài xu để mua một chén nhỏ “ xí mà” nóng hổi. Ăn xong, tôi mới yên lòng đi ngủ, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng rao của ông lão bán “xí mà” ở cuối phố.

“Chí mà phủ “ (chè mè đen) được chế biến từ mè đen và các loại thuốc Bắc như sanh địa, thục địa và các loại rau mã đề, bồ ngót. Mè đen ngâm từ 2 – 3 giờ, xay nhuyễn rồi ninh nhừ cùng với các thứ phụ liệu kể trên, thành một thứ nước sền sệt, đen tuyền, hơi ngọt. Ăn vào có cảm giác mịn ngọt, dìu dịu ở đầu lưỡi. Ở Hội An chỉ có hai anh em ông Thiều bán món này thôi. Hai ông chia nhau các khu phố mà bán, tiếng rao “chí mà…đây” len lỏi vào từng con hẻm nhỏ, lâu ngày nghe chệch thành “xí mà …đây”.

Gánh xí mà quên thuộc ở góc phố Nguyễn Trường Tộ TP Hội An.

Gánh xí mà quên thuộc ở góc phố Nguyễn Trường Tộ TP Hội An.

Thiều là tên người em. Còn người anh, đến tận bây giờ tôi vẫn không biết tên, chỉ biết gọi là ông “xí mà”. Hai anh em giống nhau lắm. Tôi chỉ phân biệt được nhờ vào cái lưng. Lưng của người anh gù hơn của ông em. Gánh “xí mà” rất gọn, nhẹ. Chỉ có một nồi nhỏ đặt trên bếp lò lúc nào cũng đỏ lửa. Gánh bên kia để ấm nước chè, vài cái chén và một chiếc nón cối trắng móc trên quang gánh. Năm này qua tháng nọ, hai anh em cũng chỉ bán mỗi ngày một nồi nhỏ như vậy, đi từ lúc tinh mơ và bán hết vào độ khoảng 12 giờ trưa.

Ông lão bán xí mà ở Hội An

Ông lão bán xí mà ở Hội An

“Xí mà” không chỉ là món ăn chơi như chè mà nó còn có tác dụng chữa các bệnh kiết lỵ, táo bón, các bệnh về đường ruột. Bọn trẻ con chúng tôi hồi ấy vẫn hay kháo nhau về thứ “võ xí mà” của ông anh. Không biết ông có võ thật hay không, nhưng xem ra chính cái sự bí ẩn đó lại càng làm chúng tôi thêm phục và thêm mê cái món “xí mà” của ông. Cách đây vài năm, khi ông anh mất, gần cả thị xã đưa tang ông, phần lớn là những người biết ông chỉ vì đã ăn món “xí mà” của ông đã bao năm nay. Vắng ông, nhiều người vẫn có thói quen sáng dậy cứ ngong ngóng đợi tiếng rao “xí mà…đây” đi qua nhà để mua một chén nhỏ. Có người ở xa về, lại nhắc sao không thấy ông “xí mà” đâu cả.
Rồi đến lượt lưng ông em – ông Thiều – còng đi. Ông đã bán gánh hàng này hơn 60 năm rồi. Từ lúc còn là chàng thanh niên mạnh khoẻ, đi dọc khắp các xóm ở Hội An. Nhìn ông bây giờ người ta thấy hệt hình ảnh người anh ngày xưa, lưng còng, tóc bạc, yếu đến nỗi không còn sức để rao và đi khắp phố phường. Bây giờ ông chỉ ngồi ở một góc nhỏ bên đường Nguyễn Trường Tộ với nồi “xí mà” nhỏ và vẫn nóng như xưa. Thế nhưng khách vẫn tìm đến đông nườm nượp, những người già thường đến ngồi chơi với ông để nói về chuyện xưa tích cũ. Những người ở xa về không biết ông anh đã mất cứ hỏi thăm sao dạo này chỉ còn mình ông bán.

Xí mà nếu đã một lần thưởng thức bạn khó có thể quên được hương vị

Xí mà nếu đã một lần thưởng thức bạn khó có thể quên được hương vị

Và như đã thành thói quen, cứ sáng đến là ông lại quảy gánh ra phố, mặc cho đám con cháu can ngăn, nài nỉ ông nghỉ cho khoẻ. Ông bảo : “ Tao không bán, lỡ có người cần mua thì biết tìm ở đâu ra gánh thứ hai để mua”.
Mỗi lần tôi về thăm nhà, sáng đến mẹ tôi lại đi chợ sớm để ghé qua gánh “xí mà” của ông Thiều mua cho tôi một chén nhỏ. Mỗi khi được ăn chén “xí mà”, tôi lại thấy vui vì biết rằng ông vẫn còn khoẻ. Và lại thầm hỏi lỡ mai sau ông mất đi thì ai sẽ là người bán gánh hàng này. Hay rồi đây, món “xí mà” chỉ còn lại trong ký ức và lời kể của những người già ở Hội An?

Nếu đã một lần đến Hội An, thì bạn hãy bỏ chút thời gian để thưởng thức  món xí mà, đây có thể là một món đặc sản không có trong danh mục ẩm thực của du lịch Hội An.

Vị trí ông lão bán xí mà hay ngồi.

Vị trí ông lão bán xí mà hay ngồi.

 

 

 

vendredi 15 janvier 2010

Tản mạn đầu năm

 

Sáng nay tỉnh dậy, nhìn ra cửa sổ vẫn còn màu trắng, tuyết chưa tan hết.. Bầu trời đầy những đám mây màu xám u ám, một chút sương mù ảm đạm, giá buốt & buồn tẻ. Mùa đông năm nay sao dài lê thê, tuyết rơi đầy đường, rồi lại mưa phùn nhè nhẹ với những cơn gió buốt lạnh. 

Những ngày đầu năm nơi đây... mùa đông vẫn làm say lòng người mỗi buổi tối lạnh hoặc mưa rơi buồn bã. Rồi lại thấy lòng trở về với cảm giác bình yên vốn có, đôi lúc cuộc sống là thế, chấp nhận những thực tại quanh mình để cảm giác cồn cào về một điều gì đó dịu lại...lắng dần xuống thôi...

Giản đơn đi, nhỏ bé đi nếu không là tất cả....Ai đó đã từng nói như thế ...có nhiều khi cảm giác nói rằng" năm tháng cứ trôi vèo qua mắt mà không làm cách nào níu lại", nếu mà níu lại được, biết đâu tôi lại buột miệng hỏi han vu vơ về một miền kỷ niệm thật xanh xa nào đó cũng nên....nên có thể cứ để năm tháng đi qua lặng lẽ lại là một điều tốt...

Giống như con người, ... xoay vần với mọi thứ, gặp gỡ mọi điều mới mẻ và thay đổi từng ngày, từng giờ,...Giống như bốn mùa vẫn thế, đến rồi đi, đến rồi đi...lại sang một mùa mới...khoảnh khắc lưu lại sẽ chỉ là những phút giây nhẹ tênh mà thấy lòng giản đơn, câu chuyện dài cũng hóa giản đơn như một cơn gió mát thoáng qua ngày oi ả vậy thôi....

Muốn mùa đông qua thật nhanh, đem một ít lạnh bỏ vào mùa Xuân cho cảm giác se sắt ùa về, mang hơi ấm cho mùa xuân để nhìn thấy cây lá đâm chồi, trăm hoa đua nở và lòng người hớn hở đón xuân... Như thể tất cả đã qua đi, rồi tất cả sẽ bắt đầu lại...

Và những nuối tiếc , mất mát luôn làm cho người ta lớn lên và già thêm ....
 

Steps

Flag Counter