..

Pages

dimanche 17 juillet 2011

Mưa & nỗi nhớ ...

 
Đã hơn giữa tháng bảy rồi, nơi đây: "Ngày nắng, vội tắt, hạt mưa bỡ ngỡ về..." và có những cơn mưa bất chợt đến, bất chợt đi như mối tình ảo, hạt mưa mỏng manh nghiêng ngả đổ ào ào giữa bầu trời chiều xám xịt. Mưa rơi hoài làm lòng mình trĩu nặng,một cảm giác thật khó tả: Buồn, mong ngóng và đợi chờ 1 cái gì đó hư vô chưa kịp định hình trong nghĩ suy...
"Cơn mưa miên man, muốn xoá đi ngàn nắng vàng... "
Cô đơn một mình với không gian trống trải đến đáng sợ, ngoài kia mưa lại cứ giăng tả tơi, khiến con người ta có cảm giác trơ vơ, chới với, yếu ớt, cố tìm một thứ gì đó co mình vào để kiếm lấy chút an toàn nép mình lẩn trốn. Rồi cố lật tìm cái ảo ảnh vô hư trong những ngày còn nắng và điểm dừng chân là một phút giật mình, thấp thỏm …
"Và gió lang thang lời dấu yêu đã muốn quên đi
Mưa rơi, nghìn hạt sắt se phai mờ con phố
Mưa rơi nhạt nhoà trước sân, còn em nơi đây, ướt mi buồn"
Có người đến rồi đi, như những cơn mưa đầu mùa bất chợt, đến ồn ào rồi lặng lẽ ra đi, để lại sau lưng bao hoang tàn và ủ rũ. Cơn mưa năm nào... cũng rả rich tiễn đưa lặng lẽ, một người đi, một người chờ... Rồi từ đó chẳng biết nhặt nhạnh những gì còn lại trong tháng ngày bộn bề, bao tất bật lo toan. Những tâm hồn cũng hóa thành đá cuội mặc nhiên cho thời gian phủ đầy lớp bụi mờ!
Cuộc sống dường như khác hẳn những con mưa bất chợt, những con người vội vã và trở về để tránh cơn mưa buổi chiều tránh một thứ mà mới mấy ngày trước đó họ mong mỏi. Có những con người lạ thật, thích đi dưới mưa và thèm được ướt trong nỗi nhớ. Những nỗi nhớ tràn trề ướt sũng, không tên, hòa quyện vào nhau thành một tạp kỹ hoài niệm, để rồi chợt nhớ, chợt quên.
"Dù đông đến đây, dù hạ có về, dù gió mưa não nề..."

Em ơi nơi đâu, có biết nơi này vẫn chờ hỡi em hãy về...

Đôi khi nỗi nhớ là những giọt cafe nhiễu xuống ly hờn dỗi trong một đêm mưa, là câu nói và bàn tay trong một bàn tay nóng ấm, chưa kịp biết hương vị của nụ hôn giã từ. Kỷ niệm là ngày chia tay tiếng cười nghẹn trên môi, cơn mưa đổ xuống phố buồn tênh mà cứ tưởng chừng ai kia đang khóc, như ta gói thầm những nỗi nhớ trong lòng chông chênh….

5 commentaires:

  1. Mưa và nỗi nhớ...! Bao giờ cũng thế...Mưa luôn làm lòng ta chùng xuống... Nhớ và nhớ...!

    RépondreSupprimer
  2. anh HQ viết cái tản văn này rất tuyệt , hay hơn những cái tản trước ! phải anh viết hông vậy ? :p

    RépondreSupprimer
  3. Cám ơn em quá khen. Có bao giờ em ngồi nhìn mưa rơi lách tách qua cửa sổ, nghe bản nhạc buồn và nhìn ngắm lại những gì đã qua, những kỷ niệm, những hình bóng đã cũ, những nụ cười đã cũ... như tưởng chừng vẫn nằm lại đó, vẹn tròn, không thay đổi... Có khi nỗi nhớ không chỉ ám ảnh bởi những người ta gặp, những chuyện ta trải qua mà đôi khi một khung cảnh đẹp, một cánh đồng bất tận, một khu vườn ngợp nắng, mặt biển xanh ngát tận chân trời cũng khiến ta mỉm cười khi nhớ đến phải không em ?

    RépondreSupprimer
  4. Mưa vẫn nhỏ những giọt buồn hiu hắt
    Trên bờ vai người con gái cô đơn
    Bước chênh vênh ru đời trên ngõ nhỏ
    Nghe hư hao cả một mảnh đời xanh

    Ngón tay gầy gỡ vội làn tóc rối
    Em giương tay che kín dáng hao gầy
    Từng hạt nhỏ phất lên màu son cũ
    Trôi đi mất màu hồng của tình yêu

    Em vẫn đi bên người tình gian dối
    Đôi mắt buồn che mất tuổi hồn nhiên
    Đi bên người mà lòng bỗng nhẹ vắng
    Nghe cay đắng cho đời mình lênh đênh

    Em vẫn bước cho trọn cuộc tình đắng
    Vẫn đếm từng bước nhỏ của cuộc đời
    Tóc buông lơi vẫn trải dài ngày tháng
    Mắt vương sầu trong ngõ tối không gian

    RépondreSupprimer
  5. Cám ơn K, bài thơ thật dễ thương.

    RépondreSupprimer

Steps

Flag Counter