..

Pages

mardi 12 août 2008

Chuyện " tình ảo " ( tiếp theo )

Tình yêu – bản thân nó đã có bản chất “ảo” trong đời thực – mình nghĩ thế không biết có bi quan lắm không? Nhưng trong mối quan hệ người tình - người tình thì nồng nàn say đắm nhưng trong mối quan hệ vợ-chồng lại nhiều lúc chua cay.
Tình ảo – chỉ là cách để con người chạy trốn cái “thực” – phải chăng thêm một lần nữa bi quan? Nhưng đôi lúc mình tin và đôi lúc lại không dám tin vào “cảm xúc ảo”. Bởi mình hình như thấy có 2 loại người trong thế giới ảo này. Một số chỉ sống thực là mình trên mạng còn ngoài đời thực, vì lý do nào đó, họ tự mang lấy chiếc mặt nạ muôn hình trong muôn hoàn cảnh. Số còn lại tự huyễn hoặc mình, tự xây cho mình những đài vinh quang, tự gán ép cho mình những xúc cảm mà thực tế, họ đã chai lì hay ngay cả chưa từng bao giờ “cảm” được.
Thế cho nên, kết thúc chuyện dưới đây như tưởng là không hợp lý nhưng hoàn toàn có lý. Cô bé đó không dám dấn bước cho "tình ảo " đó, mình nghĩ, cô đã hiểu được trong cuộc sống "ảo”, không thể hoàn hảo như là “thực”!
... thế giới ảo dù thực đến đâu, hình như cũng cho người ta một cảm giác "vô danh" nào đó. Có thể chính điều đó làm cho con người cảm thấy an tòan hơn, tự do và không ràng buộc, dám bộc lộ mình hơn...... không biết. Mình chỉ nghĩ vẩn vơ thế thôi....

Thứ... ngày... tháng... năm...

- Thật ra chuyện của chúng ta là gì? Cô hỏi anh.

+ Tại sao em lại hỏi thế?

- Vì mỗi lần gọi điện cho em anh đều hỏi em có nhớ anh không?

+ Thì em là vợ thứ mười một mà.

- Không phải, thế thì anh sẽ không giận em khi em trả lời không.

Anh ngập ngừng:

+ Anh đang cưa cẩm em, anh cưa cẩm em có được không?

Cô im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng:

- Được mà

Thứ... ngày... tháng.. năm...

+ Em có yêu anh không?

- Anh nói gì . Cô vờ như không nghe rõ.

+ Em có yêu anh không. Anh nhắc lại.

- Em chẳng nghe thấy gì cả, điện thoại khó nghe quá.

+ Em có yêu anh không. Anh lặp lại to hơn.

- Tất nhiên là có, anh biết rồi còn hỏi. Cô sung sướng trả lời anh.

Thứ... ngày... tháng... năm...

Cô bị đụng xe. Anh vội vàng gọi điện hỏi thăm cô thế nào? Anh lằng nhằng với lý do vì sao cô bị accident. Anh gắt lên trong điện thoại. Anh muốn hỏi cô xem chân cô có bị làm sao không, có đau lắm không. Anh nói, cô rất quan trọng với anh. Và anh lo lắng cho cô rất nhiều. Cô tủm tỉm cười. Chân không còn thấy đau nữa. Tình cảm của anh, quan tâm của anh làm cô thấy hạnh phúc.

Thứ... ngày... tháng... năm...

"Điện thoại nhà anh bị cúp". Anh nói thế để giải thích tại sao dạo này anh không thường xuyên gọi điện cho cô. Cô biết đấy chỉ là cái cớ, nhưng cô tin tưởng anh, anh có lý do của anh. Ngày nào cô cũng online để chuyện trò với anh.

Bốn hôm nay cô online nhưng không thấy anh. Cô gởi offline cho anh, không thấy anh trả lời. Cảm giác lo lắng, hoài nghi, sợ sệt bắt đầu dâng lên trong cô.

Thứ... ngày... tháng... năm...

Cô trách anh tại sao dạo này anh ít quan tâm đến cô. “Anh bận”, anh chỉ nói được mỗi câu như thế và khẳng định “em cũng biết anh bận còn hỏi gì?” Cô biết, nhưng trước kia dù bận đến đâu anh cũng không bỏ mặc cô như vậy...

+ Chúng ta dừng lại nhé !

- Tại sao? Cô hỏi.

+ Anh cần kỷ niệm để nuôi dưỡng tình yêu nhưng chúng ta không có kỷ niệm.

- Đúng vậy .

Cô đặt điện thoại xuống bàn. Tự cười với mình. Phải rồi, cô và anh làm gì có kỷ niệm... Cô và anh đã chưa bao giờ gặp nhau lần nào cả !!!

2 commentaires:

  1. Quang có lối viết văn rất hay.
    Cám ơn nhé.
    MN

    RépondreSupprimer
  2. Cám ơn mnguyet quá khen .Mình chỉ lượm lặt và phóng tác thôi . Have a nice day !

    RépondreSupprimer

Steps

Flag Counter