..

Pages

mardi 22 octobre 2013

Lá đổ muôn chiều


Sáng nay, nơi đây một ngày thu đầy gió, sắc trời xanh thăm thẳm... thả bộ dọc theo con đường hàng ngày mình lái xe đi làm, lá đã ngả màu vàng úa. Sự chuyển đổi sắc màu ấy xảy ra chính xác vào lúc nào, có lẽ ít ai để ý đến. Chỉ biết bất chợt một giây phút nào đó, chợt nhìn chung quanh, không gian đã kịp khoác lên mình nó một tà áo mới. Tà áo ấy tuy mới và đẹp nhưng lại mang màu của thời gian, màu của sự phôi pha, màu của những phai tàn. Ngắm nhìn không gian ngập tràn những xác lá úa nhàu, dưới những tia nắng sáng run rẩy và nhòa nhạt; từng cơn gió thổi làm lá đổ muôn chiều, ta nhận ra một mùa mới của đất trời lại bắt đầu: mùa Thu. Con đường ấy mình đã đi qua nhiều ngày nên chẳng còn gì xa lạ. Mùa Thu về lại với đất trời lần này đã là nhiều lần lắm nên trở nên quá đỗi thân quen. Con đường ấy, mùa Thu, tất cả… đã trở nên quen thuộc đến mức gần như nhàm chán. Như một cuộn phim được quay lại theo định kỳ, cứ mỗi độ Thu về, người ta lại thấy ở một công viên vắng và lặng nào đó, có người chờ đợi một người trong âm thầm và tuyệt vọng đến nỗi buốt giá cả từ tâm. Người ta lại thấy có người đưa tay ngắt vội một cành hoa thạch thảo, rồi gào khóc với người yêu: “Mùa Thu đã chết, đã chết rồi, em nhớ cho…”

  Gió cuốn đi những cơn ngủ mê bên góc nhỏ cuộc đời, bên những con dốc có nắng hanh hao nhẹ. Hạnh phúc thật gần mà cũng thật xa xôi, khi thời gian bị đánh rơi chẳng thể nào tìm lại. Như hạt mưa chưa kịp chạm vào mặt đất, nó đã vội tan biến tìm về hư không, tìm về cung bậc xưa cũ yêu thương. Bâng khuâng, xao xuyến, chẳng buồn, cũng không cất lời reo vui chỉ có cảm giác trái tim mình thổn thức. Lá bắt đầu rơi rụng nhiều, đầy cả lối đi. Từng cơn gió thổi ngang qua cuốn những chiếc lá khô lăn lốc chạy theo...bất chợt nhớ lại những mùa Thu lần lượt đi qua đời mình. Ở những mùa Thu nào đó, thấy thấp thoáng bóng dáng của những ký ức và những ảnh hình xa xăm. Trong mớ ký ức có phần hỗn mang ấy, những chiếc lá Thu hiện ra có phần rực rỡ và đậm màu hơn. Nắng cũng vàng hơn. Cũng lạ. Cũng là lá rơi mà sao cách chúng rơi như đang trêu giỡn, nô đùa. Còn nắng nữa. Là nắng Thu mà nắng ươm vàng dịu êm và sáng lóa cả một khoảng trời. Dẫu gió có cuốn đi những miền ký ức đến với đại ngàn xa xôi, dẫu mây có thổi bay đi những dư ba còn sót lại… ta vẫn đi tìm nỗi nhớ về giữa những khoảng lặng vô chừng bất tận, nơi mà chắp nối giữa chiều dài thời gian là những vệt màu mang hình hài của nhớ nhung. Hai thế giới nhưng đã từng là một, hai dòng chảy đã có đôi lần vùi vào nhau trong góc ngang của không gian lẫn thời gian. Có những thứ đã để nó nằm lại và chôn vùi tận sâu vào thăm thẳm của dĩ vãng, để mỗi người bước qua đời nhau, đi về những khoảng trời mà chỉ còn lại nhạt phai theo những cơn nắng cuối Thu như thế.

7 commentaires:

  1. Lá đỗ muôn chiều nhưng vẫn có một chiếc lá vàng rơi chạm vào tim người thi sĩ lảng tử HQ.

    RépondreSupprimer
  2. Ở Sài Gòn chẳng có lá vàng mùa thu.

    RépondreSupprimer
    Réponses
    1. Sáng nay ra vườn em hốt lá đầy sân, vậy để em gửi qua chị vài lá vàng rơi... hihihi.

      Supprimer
  3. Hà Quang ơi,lá vàng thu rơi vào tim của HQ chỉ bạn biết thôi "đố ai mà biết được!!! "

    RépondreSupprimer
  4. Lâu quá rồi không gặp Hà Quang ,Chắc bạn hiền lòng không yên vì lo và nhớ nhà nhớ người thân.Cầu chúc mọi sự bình an đến với HQ và mọi người thân ở quê nhà,

    RépondreSupprimer
  5. Thanks. Mình cũng thường thôi! Hơi nhớ nhà một tí...

    RépondreSupprimer

Steps

Flag Counter