..

Pages

mercredi 29 juin 2011

Mưa rơi... cuối tháng 6...

 

Thời tiết tháng 6 năm nay thật đỏng đảnh, sau những ngày nóng bức giờ lại mưa. Những cơn mưa buồn lại đến, những ngày tháng chầm chậm lặng lẽ trôi đi trong quá nhiều những hoài niệm...

Dòng thời gian cũ mèm ném vào những khoảng lặng vô tình đơn côi, ngập tràn những ký ức cũ, bỗng nhiên thấy chơi vơi quá, chơi vơi đến nao lòng...khúc buồn ngày xưa vẫn hát bây giờ đã đi đâu mất để con người đi tìm trong những hư không ... có vội vàng quá không khi ngày mới chỉ đi qua mới đây thôi..

Cuộc sống vội vã quá nên cứ đẩy mình trên chuyến xe cuộc đời ...chẳng biết có bao giờ đưa ta về tuổi thơ.

Ngày hôm qua, tưởng chừng mới đó mà giờ đã xa tít tặp rồi, lòng thấy nhớ quay quắt những khoảng trời rất cũ ấy, nhớ lắm, nhớ những con người gắn bó với nó. Dường như trốn chạy là một việc không hề dễ dàng khi trong lòng còn quá nhiều những khắc khoải thế này. Quặn thắt lắm! Biết làm gì để mọi thứ có thể trở về ngày cũ đây??? Không ai có thể cho mình biết một con đường nào để trở về những lối cũ, những gương mặt cũ, nỗi niềm cũ, cả những góc khuất cũ trong sâu thẳm lòng nhau nữa! Cảm thấy mệt mỏi và trống rỗng vô đỗi!

Có thể thứ tha không? Có lý do gì để thứ tha không? Hay vẫn chỉ là những lý do để không thể tha thứ thôi? Tìm kiếm trong mệt nhoài những điều tưởng chừng như đã có thể, vì lòng tin vẫn luôn đầy, nhưng không phải thế. Vì yêu thương lớn quá nên những giận hờn, trách móc cũng chẳng thể nào nhỏ nhoi được.

Thèm lắm một sự ra đi để rồi có thể trở lại, chuyến đi của những cuộc đời long đong mãi chờ đợi điều gì đó xa xăm lắm, xa xăm đến muôn trùng sóng gió! Đôi khi, tự hỏi, ta có cần cho ai không? Có ai cần ta nữa không? Hay mình cứ mãi đứng ở một góc tối như thế này mãi thôi. Cứ nghĩ như ai đó vẫn thường nghĩ rằng: khi cho đi thật nhiều cũng là lúc nhận lại thật nhiều, nhưng không phải vậy đâu, những gì đã qua chỉ là để bù đắp thôi, chỉ để cố cân bằng mọi thứ thôi chứ không phải là cho đâu. Vì ta đã mượn của đời quá nhiều nên bây giờ ta phải sống để trả, biết có trả được hết không, có lẽ là sẽ o bao giờ trả hết được vì mình có biết mình đã làm gì đâu, có biết mình đã lấy gì của ai đâu mà bây giờ cứ phải đong đầy trong chính vơi cạn của mình thế này. Mọi thứ đã chẳng thể nào dừng lại ở ranh giới của nó được nữa, đã đi xa quá rồi. Ta phải làm gì đây, để trả lại mọi thứ??? Hay ta phải nhận về mình những day dứt đó cho đến hết cuộc đời này??? Phải thế không? Vay mượn cuộc đời là thế để rồi trả lại nhau bằng những chia cách thế này uh?

Cần cho mình một góc tối nhỏ nhoi để thấy mình trong đó, vậy mà cũng thấy khó khăn, khó khăn trong cả giấc ngủ, cả hơi thở, bước đi, cả giấc mơ chập chờn...thì cứ cho rằng ngày không vội vã, chỉ vì người vội vàng thôi; nhưng sao vẫn thấy mình bé nhỏ lắm, chẳng thể nào giữ hết những chất chứa trong lòng để không còn những mặn mòi, mỏi mòn nữa.

Bất giác muốn để ký ức được dong dài, lênh đênh, sầu vợi, ...và mong nó ngủ yên ở một khoảng xa nào đó. Ta sẽ thôi nhìn ngắm cuộc đời để sống như ta sẽ phải sống! Chỉ mong lúc ta mỏi mệt nơi cuối con đường ta sẽ được về một bến neo đậu nào chỉ mình ta...

4 commentaires:

  1. Tháng sáu đầu năm dần trôi, cảm nhận một chút mưa một chút nắng cho cho dòng đời.

    Và rồi 6 tháng cuối năm sẽ đến, dòng thời gian cứ thế mãi trôi....
    Có ai biết được kiếp trước ta đã nợ những gì mà trả, thôi thì kiếp này sống cho chọn chữ nhân chữ nghĩa với đời.

    Cuộc đời con người cứ bôn ba vạn dặm như con tạo xoay vần và bất chợt lúc vui lúc buồn để ta mõi mệt với quá khứ đã đi qua!


    Một góc nhỏ nơi đây, tâm trạng lúc vơi đầy. Mong bình an cho những ngày sắp đến.

    RépondreSupprimer
  2. Có những nỗi nhớ chỉ bắt đầu từ những thứ bình dị nhất: một ánh mắt, một nụ cười, một cái ngoái nhìn. Ai đó cho rằng thời gian sẽ dần phủ một lớp bụi mờ lên kỷ niệm, rồi mọi thứ sẽ rơi vào quên lãng. Nhưng kỷ niệm không mất đi, nó vẫn nằm đó, lẩn khuất trong một góc sâu thẳm nào đó trong tâm hồn chỉ chờ một dịp nào đó để rồi bừng lên, và dòng nhớ theo đó ùa về, ngập lòng... Cám ơn bạn ghé thăm & những lời comment nồng thắm.

    RépondreSupprimer
  3. NHG chỉ chợt dừng chân ghé qua. Đọc và cảm nhận trong bài viết có một chút Ta trong đó
    Cảm ơn anh, một cảm nhận thật trong đời.

    RépondreSupprimer
  4. Không có gì. Chỉ là những "nỗi nhớ" trong cuộc sống thôi bạn ạ.

    RépondreSupprimer

Steps

Flag Counter