..

Pages

vendredi 23 novembre 2007

Một chuyện tình "ảo" ( to be continued ...)


" Bạn đã từng yêu một ai đó trên mạng chưa? Nếu bạn đã từng và rất thật lòng yêu người ấy nhưng trong lòng bạn biết rất rõ rằng đó chỉ là một mối tình ảo.Bạn chưa từng biết mặt người mình yêu,và không thể biết được người ấy có thật lòng với mình không nhưng bạn vẫn tin và yêu tha thiết.Love634 Cho đến một ngày nào đó bạn phát hiện ra rằng người ấy đã lừa dối bạn thì tình cảm của bạn dành cho người ấy đã quá nhiếu.Bạn muốn quên người lừa dối bạn đi,nhưng bạn không làm được,càng cố quên bạn càng nhớ,càng đau khổ và tự trách mình sao lại cả tin như vậy.Thế là bạn chỉ biết khóc và ân hận.Nhưng rồi sẽ được gì đây khi bạn chỉ ngồi đó khóc?Crying3 Bạn hãy cố gắng đứng lên sau khi vấp ngã.Và xem đó như một bài học cho bản thân mình.Mọi thứ tốt đẹp đang còn ở phía trước.Angels_angel5  "

To be continued... Nhiều người trên friendly bảo cô khờ quá đi mất. Họ còn rỉ tai cô rằng anh vẫn đang đong vài cô gái khác ở forum. Cô cũng chỉ cười. Tình yêu ảo mà, giận hờn làm gì, mệt mỏi lắm. Với lại, hời hợt như cô nào biết giận ai. Mà thỉnh thoảng, cô cũng giận hờn anh đấy thôi. Cô ignore anh dăm bận, nhưng cũng chỉ được một, hai ngày là hết.
Cô là thế! Và cũng chính vì vậy, dù có nhiều lúc anh invisible với cô để chat với các cô gái khác, hai người vẫn vui vẻ chat chit với nhau gần 6 tháng. Nếu như cô không hời hợt thế, biết đâu hai người cạch mặt nhau từ đời nào rồi cũng nên.
Chủ Nhật mà anh không online. Đến tối mịt mới thấy anh ló mặt vào friendly, mật thư bảo rằng từ mai anh có việc bận, anh sẽ không online để chat trong 2 tuần. Anh sẽ uninstall Yahoo Messenger, nhưng vẫn vào friendly để đọc mật thư. Dù cũng hơi buồn buồn, nhưng cô lại thấy thương anh nhiều hơn. Chắc là công việc của anh bận lắm, nên anh mới kiên quyết remove YIM như thế.
Sáng sớm hôm sau, 6 giờ sáng, cô đã chui tọt vào internet:
- Anh ơi, remove YIM chưa?
Cô hỏi hú họa thế thôi. Không ngờ anh reply:
- Chưa
- Anh này, anh hết đau chưa? Nhớ thoa dầu thường xuyên nhé. Làm việc nhớ đừng thức khuya quá nhé. À, anh ơi, thỉnh thoảng mail cho em nhé....
- Dặn gì mà dặn lắm thế?
- Hì hì, thì nói bù cho 2 tuần mà
- Thôi nhé, anh uninstall thật đây .
Những ngày không có anh online thật dài. Rảnh rỗi, cô vào friendly đọc lại những bài viết của anh cho đỡ nhớ. Cô mày mò tự design những e-card thật độc đáo để tặng anh. Cô nghĩ rằng anh làm việc mệt nhọc, nhận được e-card của cô chắc anh vui lắm.
Rồi cô cặm cụi viết mật thư cho anh. Cô phát hiện ra mật thư thực ra lại thú vị hơn chat nhiều. Mỗi lần refresh, nhìn thấy "Mật thư (1 mới)", cảm giác bay bổng và lãng mạn kỳ lạ không tả được. Mật thư lại chậm hơn chat, và cô có cảm giác nôn nao, bồn chồn chờ thư.Thật là lãng mạng !
Cô gửi cho anh 10 msg, thì anh mới reply 1.
"Anh bận lắm, lâu lâu mới có thời gian rảnh rỗi, tranh thủ viết vài dòng cho em".
"Vậy mà anh nói không có thời gian?".
"Thì anh rảnh lúc nào anh viết lúc ấy. Mà sao em thắc mắc lắm thế?".
Một hôm, cô phát hiện ra toàn bộ Outbox chứa msg mà cô gửi cho anh biến mất. Cô hốt hoảng hỏi anh. Anh thản nhiên: "Anh xóa đấy và quên cho save Outbox, nên khi anh xóa Inbox của anh, thì Outbox của em cũng mất".
Đầu cô nóng bừng. Một cảm giác tức tức nơi lồng ngực. Những "tác phẩm vĩ đại" của cô, những e-card mà cô cố công mày mò tạo ra. Cô muốn khóc quá đi mất. Nhưng mà khóc thì dở hơi quá. Tình online mà! Vả lại, anh nói cũng có lý: " Em biết là anh có đọc là được rồi. Msg của em nhiều quá, đằng nào chả phải xóa".
Còn một tuần nữa anh mới xong việc, và mới install YIM lại. Cô mong từng ngày để lại được chat với anh. Hằng ngày, cô vẫn PM cho anh, ríu rít kể anh nghe đủ những chuyện trên trời dưới đất.
Buổi tối, trời mưa tầm tã. Buồn buồn, cô lại lên mạng. Vắng anh, internet đối với cô dường như không cần thiết. Nhìn cái nick của anh mờ mờ, cô nhớ anh kinh khủng. Một invitation mời cô vào conference. Cô hờ hững click "Accept". Bỗng nhiên, cô giật bắn mình. Cái nick quen thuộc của anh đang nằm chễm chệ trong đó.
Anh đang thao thao bất tuyệt, thấy cô log in vào, anh im bặt. Cô lặng lẽ quitte conference. Anh gửi cho cô msg: "Cô bé của anh đã biết giận hờn rồi sao?". Cô lẳng lặng sign off.
Một tuần trôi qua, cô không online. Anh nhắn ICQ rồi điện thoại cho cô tới tấp. Cô reject cả. Đến ngày thứ 7, chịu hết nổi, cô lại lò mò vào internet. Ngay lập tức, anh gửi cho cô một msg: "Nghe anh giải thích được không?". Cô vẫn cười rất tươi qua webcam: "Không cần phải giải thích đâu anh ạ. Chẳng qua cũng chỉ là một cái username và một cái password. Cuộc sống không ở đây . "

                                                                                The end

"... Vậy mà chỉ là một cái username và password thôi sao? Cuộc sống có ở đó nên mới có câu "Cuộc sống không ở đây" có phải như vậy không các bạn ? "

 

4 commentaires:

  1. Wơw! Anh Quang viết sát thực tế quá đi. Hay lắm. Mercy

    RépondreSupprimer
  2. Điệu nầy bị bể mánh hết trơn hết trụi dzồi, phải đổi chiêu mới. Cám ơn haquang đã lật tẩy và phổ biến dùm người hiền thấy đó mà tránh, kẻ dử noi gương để học.Ôi! cái vòng lẩn quẩn : Ma cao một tấc đạo cao một trượng kẻ hòng ra khỏi người mong bước vào cứ thế mà xoay mãi từ đời nầy qua đời sau ...
    Merci pour la lecture.

    RépondreSupprimer
  3. Salut Tungthai ! Có gì mà bi quan dữ vậy , mình "thua keo này bày keo khác" tình online mà ! Cứ tiếp tục "chat" ...

    RépondreSupprimer

Steps

Flag Counter