..

Pages

jeudi 15 novembre 2007

mùa đông của anh

Platane               Prairies hivernales

Một mùa đông tha hương lạnh buốt nữa lại đến ... một ngày buồn , một ngày buồn tẻ nữa lại trôi qua .Giờ đây, khi nhặt nhạnh từng đoạn ký ức đứt quãng ấy về em và anh, chắp nối lại thành 1 kỷ niệm đã xa vời, anh mới thấy tình yêu của em dành cho anh thật đẹp nhưng mong manh quá, và hồi đó anh không như bây giờ, còn em mới chỉ là một cô bé.
....Nhưng anh không nuối tiếc, bởi ký ức ấy đánh thức trong anh ý thức về những ánh mắt luôn dõi theo mình từ phía xa, những tình yêu mà trước đó anh chưa bao giờ cảm nhận được....Kỷ niệm về em, anh sẽ để nó trôi vào quá khứ, tan biến trong nắng mai; để khi gặp lại, trong mắt anh sẽ là 1 nụ cười trên môi em....còn những bài hát em ghi cho anh năm xưa , giờ đây vẫn nằm trong chiếc rương cũ trên gác nhà anh bên quê nhà xa thẵm, nhưng anh sẽ chẳng bao giờ mở ra, bởi anh không muốn kỷ niệm lại ùa về, và tim anh thêm 1 lần tan chảy dù anh biết em đã viết trong đó, lời bài hát mà anh từng hát em nghe - "Mùa đông của anh".

Biết nói gì đây khi bây giờ anh mới phát hiện trong những chiều thu vàng nắng nhạt , anh vẫn âm thầm nhớ đến Em và ngóng chờ những cơn gió mùa đông lạnh lẻo . Với anh, và với Em , cái đơn giản để ngày xưa chúng mình bắt đầu câu chuyện làm quen và đến với nhau chỉ vì cả hai cùng yêu những cơn gió mùa se se lạnh. Người ta có những sở thích giống nhau, nhưng không vì vậy mà cùng nhìn về một phía. Tôi và Em đã chia tay nhau rồi! Đôi lúc Em tự hỏi Tôi có còn luyến tiếc gì không trong khi tôi khờ khạo và ngớ ngẩn cứ giữ mãi một bóng hình xưa cũ? Có một lần tình cờ nghe lại bài hát "Mùa đông của anh" , nghe lại những ca từ đã làm gạch nối giữa tôi với mối tình dang dở: "Ngày nào ta xa nhau anh bước sâu trong vũng tối nhạt nhoà ... anh yêu em 1 ngày và xa em trọn kiếp nên anh yêu mùa đông , mùa đông của anh ..." . Trong tiếng hát của cô ca sĩ đó , tôi đã cảm nhận một cái gì đó thật lạ. Một chút tiếc nuối êm đềm hòa vào sự mênh mang của trời và đất. Để rồi từ đó về, trong những buổi chiều vàng, tôi thường mở toang cửa sổ căn phòng mà mong cái cảm giác rằng "dường như ai đi ngang cửa, gió mùa đông se lòng. Chút lá thu vàng trước sân nhà sắp rụng hết những chiếc lá cuối cùng , chiều nay cũng bỏ ta đi". Và lặng im, lặng im "nằm nghe xôn xao tiếng đời, mà ngỡ ai đó nói cười, bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy, giờ đây cũng bỏ ta đi". Vậy là Em đã không về. Để tôi ngỡ ngàng nhận biết rằng buổi chiều, mùa đông và cả Em đều đã qua như giấc mộng. Tôi chưa bao giờ thật sự biết được cái lạnh se lòng của gió mùa đông bắc, vì lẽ tôi lớn lên ở miền Trung . Nhưng tôi giờ đây cảm nhận được cơn gió mùa đông xứ người lạnh buốt lòng thế nào, và cứ mãi xa xôi tựa mối tình của tôi. Đã xa rồi, thật sự xa rồi hay sao? Tôi đã từng gào lên trong im lặng bao lần câu hỏi ấy. Tôi yêu giọng ca khắc khoải của cô ca sỹ đó. Những thanh âm trong trẻo ấy đã lên tiếng giùm tôi câu hỏi: "Làm sao về được mùa đông, để nghe chuông chiều xa vắng?". Và "làm sao về được mùa đông" khi mà "mùa thu cây cầu đã gãy"? Mãi mãi mối tình của tôi không thể quay về, mãi mãi Em như mùa đông đứng bên bờ nhìn cây cầu mùa thu đã gãy. Tôi không trách mùa thu, cũng không hờn trách chi Em . Tôi chỉ biết âm thầm cảm ơn bài hát  Mùa Đông của anh. Mà đơn giản chỉ là : "Anh yêu mùa đông , mùa đông của anh ..."
 

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

Steps

Flag Counter