..

Pages

lundi 3 mars 2008

Cuối đông

 

Những ngày cuối đông xứ Tây nơi đây...lạnh lùng rét mướt và u ám của mùa Ðông vẫn chưa chịu nhường bước cho nắng Xuân dịu dàng ấm áp.Chiều nay, những hạt mưa, những hạt mưa nho nhỏ rơi phủ xuống che mờ cả thành phố, mờ cả góc trời, mờ cả lòng người - những hạt mưa, những hạt mưa như những giọt buồn rơi rụng, rơi . . .

          Anh thả mình trong mưa , rồi ghé vào 1 quán café nhỏ , thu mình ngồi trong góc tối mờ nhạt .Những lúc rãnh rỗi hay hồn mơ đi hoang, anh lại tìm đến quán cà phê này.Có thể nói, ở cái xứ Tây đầy bon chen thực dụng này, người ta khó tìm cho mình một góc nhỏ cho linh hồn còn lại.Một lần lạc bước, anh đã dừng chân tại quán này và từ đó, anh là người khách quen thuộc của nó.Anh chàng bồi bàn biết ý nên mỗi lần thấy anh, cậu ta không gọi đã gật đầu, pha cho anh một ly cà phê expresso đậm đặc biệt .

          Anh thường đến vào những giờ vắng khách nhất, vào những ngày thường để được tự do nhìn ánh đèn đường hiu hắt vàng vọt hay thả hồn theo từng vòng khói thuốc mong manh như sợi tơ tình vẫn còn vướng vất đâu đó trong anh.

          Chiều nay, cơn mưa buồn bay qua thành phố băng lạnh này làm hồn anh rưng rức nhói đau.Anh nhớ quay quắt, nhớ điên cuồng những cơn mưa phùn của Phố Hội, của Sàigòn.. quê hương Việt Nam bây giờ cách xa hơn nửa vòng trái đất - và chiều nay, anh muốn khóc, khóc thật to, anh muốn hét lên, hét vang cho đất trời lồng lộng, để trút hết những uất ức, giận hờn hay đau khổ đã đè nén trong anh - nhưng cổ họng anh như tắt nghẹn, không một âm thanh nào thoát ra ngoài được cả. 

          Có lẽ nào anh đã biến thành người máy trong cái đám người máy khổng lồ xứ Tây này?Có lẽ nào anh đã chết khi trái tim anh còn đập mạnh nhịp yêu thương?Có lẽ nào đây là cái giá anh phải trả khi anh tự nguyện chọn kiếp tha hương để được hít thở chút không khí Tự Do cho quãng đời còn lại?

Nhịp sống hỗn loạn, thiếu tình người này làm anh mệt mỏi vô cùng; hít thở cái không khí đầy mùi "kim ngân"khiến hai lá phổi anh xám xịt, nghẽn hơi như bị ung thư - anh chới với hụt hẫng như con diều đứt giây đang vật vờ lượn lờ trong gió.Anh ước ao được trở về sống cái tuổi thơ ngây, vô tư, trong sáng của trẻ dại, không biết ưu tư, lo buồn, khắc khoải; anh mơ được gục đầu trong vòng tay ấm áp dịu hiền của Mẹ; anh khát khao được gặp một người bạn chân thành chung thủy để được hiểu biết, yêu thương và cảm thông, chia xẻ.

          Cô đơn, ôi cô đơn ! Chung quanh anh, thiên hạ vẫn cười thỏa mãn vui sướng, vẫn điên cuồng hưởng thụ ...

     Mưa vẫn rơi, vẫn rơi, rơi mù trắng xóa thành phố . Anh lại nhớ đến bài hát thuở nào :

        " . . .Mưa vẫn mưa rơi trên tầng tháp cổ, làm sao em biết bia đá không đau, . . . ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau . . ."

          Nhớ lại tiếng hát Khánh Ly trong "Diễm Xưa" nghe thật ray rứt, nồng nàn, và ngậm ngùi như nhớ tiếc một hình ảnh nào đó thật thân thương đã chắp cánh bay xa !Anh bâng khuâng nhớ tới những kỷ niệm vui buồn nho nhỏ với những bạn bè cũ của anh... nhất là những ngày kẹt trong trại tị nạn, nhớ từng giọng hát tiếng đàn , nhớ ly café chia nhau từng hơi thuốc , thả mình vào quên lãng ...        

        Thời gian qua nhanh quá ! Mới ngày nào đó mà nay mỗi người mỗi nơi: kẻ đi tìm chân lý, người đang gánh đầy trách nhiệm, riêng anh, anh vẫn sống như ngày nào , mặc dù đầy đủ vật chất , tuổi đời đã chồng chất trên anh.

          Anh xót xa nghĩ đến ba anh, đã hơn 70 tuổi, đang kiên nhẫn chờ đợi sự quay về của anh; người cha kính yêu đó luôn thông cảm, hiểu biết bản tánh lãng tử của con mình và vẫn dang rộng vòng tay chờ đón anh.Anh đã hứa hẹn, và vẫn hứa hẹn với ba rằng "Con sẽ trở về!" nhưng rồi anh lại đi.

          Anh có ích kỷ không?Anh có thiếu bổn phận không khi anh theo đuổi lý tưởng của riêng mình?Anh không biết nữa và cũng không muốn nghĩ tới nữa.

            Mưa vẫn rơi, dù nhẹ nhưng vẫn rơi . Mưa ở Tây hay ở Việt Nam đều đẹp, một cái đẹp man dại liêu trai.

          Anh uống cạn tách café , móc túi quăng tiền lên mặt bàn và bước ra, đi dưới mưa.Cuộc đời anh hình như dính liền với mưa , cuộc tình đầu của anh tan vỡ khi trời chớm sang mưa , và anh rời bỏ quê hương cũng vào một mùa mưa. . .

          Mưa với anh như đôi tình nhân gìa chơi trò cút bắt.Ðứa đuổi đứa chạy, đứa đuổi đứa chạy, nhưng cuối cùng, cả hai đều mệt nhoài, ngã lăn ra và phải chấm dứt trò chơi.Mưa mãi rồi cũng tạnh; anh rồi cũng đi về hư không miên viễn!

          Mưa rơi thấm qua đầu, qua cổ áo và lăn nhẹ vào trong làm anh thấy lành lạnh.Cái lạnh của không gian hòa với cái lạnh của lòng người khiến cho thời gian hình như trôi chậm lại.Trời vừa ửng sáng.Anh lầm lũi gõ bước đều đều trên hè phố vắng.Trời mưa nên phố xá vắng tanh, thiên hạ làm biếng rời bỏ cái giường êm, chăn ấm nên lác đác chỉ vài ba chiếc xe phóng vút qua hất tung tóe cả nước lên người anh, thấm cả vào hồn người làm niềm đau tê dại, chai lì.Anh đâu phải không muốn quên đi dĩ vãng, anh muốn lắm chứ, anh thực sự rất muốn quên đi tất cả để cười vui, hồn nhiên như thuở nào, nhưng phải nói là cái đau của một người bị gian dối thật cay đắng và chua chát ! Nó như một vết thương khó lành, lở miệng và khiến người ta nhưng nhức khó chịu.Nếu tạm quên đi thì thôi, vô tình đụng phải là nó bắt con tim nhói đau muốn khóc . Anh đã chân nhận được sự thật lòng mình.Anh sẽ thôi không chống trả, không đối kháng, không tự mâu thuẫn dằn vặt mình nữa . . . Từ nay anh sẽ can đảm đối diện với chính những đợt sóng tư tưởng trong anh và anh sẽ uốn nhẹ mình theo chiều sóng cuốn, từ sự hòa điệu an nhiên đó, anh sẽ chuyển hóa được Khổ Ðau trong anh thành An Lạc.

          Mưa đã tạnh.

 


11 commentaires:

  1. Mưa đã tạnh ..

    ráng lên Quang..Xuân rồi ..trời sẽ xanh và nắng ấm trở lại ..hoa lại nở chim lại hót ...có người dạo này sao buồn hoài ??:)

    RépondreSupprimer
  2. Trời bắt đầu nắng ấm , đẹp thật ... nhưng "người buồn thì cảnh có vui bao giờ !"

    RépondreSupprimer
  3. Quang:) buồn hoài vậy ? nhớ mẹ huh ? nhớ quá mua vé về thăm mẹ ? chỉ Quang đi đâu có tốn kém mấy ?:)

    RépondreSupprimer
  4. Nhớ thật Vy à ! Nhưng không có ai trông mấy cháu , hơn nữa mỗi lần về "chân bước đi không đành" , thật đúng " le chemin de retour semble trop loin ! "

    RépondreSupprimer
  5. Oh..ráng chờ tới nghỉ hè ..rồi ông bà ngoại trông có được không ? vậy thì Quang đi được :) ...

    chắc vì V không còn gia đình ..nên lần trước về V mong về lại Úc vì bỏ bé út với ông bà ngoại ...nhớ nó đi chơi mà cứ lo..lo cả nhà lỡ có bị gì nó lẻ loi một mình ..

    RépondreSupprimer
  6. Hôm nay trời mưa rét mướt ,bầu trời u ám ảm đạm càng làm mình thêm nhớ nhà Vy à !

    RépondreSupprimer
  7. Đã qua Pháp, đã biết mưa và cái lạnh ở khung trời Tây như thế nào rồi nên rất cảm thông với nỗi cô đơn và trống vắng của kẻ tha hương. Cám ơn HQ đã chia sẻ!

    RépondreSupprimer
  8. K qua Tây hồi nào ? Năm nay đã tháng tư rồi mà vẫn còn lạnh ! Sáng hôm qua mình còn cạo kiếng xe ...

    RépondreSupprimer
  9. Qua Pháp đã hơn 10 năm. Lúc đó vào đầu tháng năm tuy không có tuyết nhưng trời vẫn còn lạnh, mưa và gió dữ lắm. Ở lanh quanh quận 13, khu có nhiều dân mít mình rồi xuống miền nam Nice rồi qua Monaco ( không phải để đánh bài đâu nhé! :-)...). Đã có nhiều kỷ niệm đẹp bên khung trời Tây vào lúc đó... :-)

    RépondreSupprimer
  10. Mình cũng ở Nice 1 thời gian ... nơi đó cũng nhiều kỷ niệm êm đềm ... thỉnh thoảng chạy xe sang Monaco chơi .

    RépondreSupprimer
  11. Ở Nice các ông thao hồ ngắm các bà topless (khoái hén) !!! :-)))

    RépondreSupprimer

Steps

Flag Counter