..

Pages

vendredi 2 mai 2008

viết thư !

<

 

Không hiểu tại sao gần 10 năm nay mình lại lười viết thư .Có lẽ trong thời đại internet , công nghệ thông tin phát triển như hiện nay thì viết thư tay dường như đã bị “lãng quên”, và người ta có lẽ là đã quen nhiều hơn  với e-mail, messenger, chat, blog,…

Từ thời xa xưa, thư từ đã trở thành một sợi dây thông tin liên lạc giữa người và người và được sử dụng rất rộng rãi như một công cụ quan trọng trong giao tiếp, phục vụ đắc lực cho các hoạt động của con người không riêng gì lĩnh vực tình cảm.

Ngày nay, các bạn thường nói rằng, viết thư thì tốn thời gian này, lại lâu mới đến được với tay người nhận đó là chưa kể thư đi bị thất lạc,…nên người trẻ đã chọn cho mình cách tốt nhất đó là e-mail, vừa nhanh vừa tiện, lại nói được nhiều (viết thư hay gõ bàn phím đều mỏi tay cả nhưng gõ bàn phím sai thì còn sửa lại được, lại có thể cắt/dán sao cho theo ý mình, chứ viết thư tay mà thế thì chỉ còn cách viết lại.!!!!!!!)., không thì hẹn nhau lên mạng chat cho lẹ, nói chuyện trực tiếp với nhau (dù cũng chỉ là bằng tay thôi) có gì còn thanh minh, bàn cãi này nọ, có khi còn choảng nhau qua cái màn hình í chớ!

Cách này thì có vẻ thuận tiện hơn cho những người ở quá xa nhau, muốn luôn có cảm giác được gần nhau (dù chỉ là trên mạng), bây giờ còn có thể vừa chat vừa ngó nhau qua webcam nữa !

Nói như vậy cũng không có nghĩa tất cả mọi người đều đổ xô vào thư thời công nghệ thông tin, vẫn có người thích viết thư tay, hay ở những nơi internet chưa phát triển hoặc chưa có điều kiện để tiếp cận với thư điện tử thì thư viết tay vẫn là ưu tiên số một!

Ngày xưa, cái hồi còn ở trong trại tị nạn ít nhất là 1 tuần mình phải viết 1 lá ...bây giờ ngược lại có khi cả năm chưa viết 1 lá thư ! Kể từ ngày có gắn ADSL , có  in – tẹc – nết  viết thư tay là sự lựa chọn tuyệt đối, bất đắc dĩ  ,giờ cũng hoà nhập và bắt kịp xu thế chung với thiên hạ, cũng i meo i mủng(e-mail), cũng chat chít này nọ, cũng bờ - lốc(blog) bờ - liếc lung tung và cũng quên dần cái thói quen viết thư.

Yêu cầu của công việc, đòi hỏi mình làm việc với máy tính nhiều hơn, mọi việc dường như đều diễn ra trên mạng, trao đổi thông tin, liên hệ công tác, nghe nhạc , tải film….mọi thứ đều là internet, đôi khi quên đi cái thói quen viết lách trên giấy (có bao giờ mất đi cái kỹ năng ghi chép bằng tay không nhỉ? Nguy thật!). Thế nhưng vẫn thích cái cảm giác, cặm cụi với tờ giấy, thầm thì những điều sâu xa với người mình muốn nói, đôi lúc lén lút; rồi cái cảm giác trông ngóng, hồi hộp, chờ đợi thư trả lời của người ta; rồi cái cảm giác chợt mỉm cười len lén, chợt u buồn, trầm lắng, chợt trào dâng một điều gì đó rất lạ khi đọc thư, rồi lại cặm cụi viết, gửi, đọc,….thú vị lắm!

Không biết mình có phải là người quá khắt khe và khó tính hay không? Nhưng mình nghĩ bao giờ cũng thế, khi ngồi viết một lá thư để gửi cho ai đó mới thấy hết được tấm chân tình dành cho nhau,. Cả cái cách viết thư cũng cho ta thấy ngừơi ta có chân thành hay không, rồi qua câu chữ, nét bút, cách thể hiện sẽ đoán biết được tính cách, lối sống của người ta ra sao….

 

Mọi thứ diễn ra vẫn cứ chạy theo công việc và nhịp sống đặt ra cho mình, đôi lúc chợt nhận ra : lâu lắm rồi mình chẳng viết thư cho ai, cũng chẳng ai gửi thư cho mình cả! Hình như mình đang đánh mất đi một phần cuộc sống  mình đã từng sống! Kiểm lại, có những bức thư tình , thư bạn bốn phương lúc còn trong trại tị nạn... hơn 25 năm rồi vẫn nằm ở góc tủ, đọc lại, mọi thứ lại ùa về như xưa, lại muốn viết cho ai đó một bức thư, muốn sống lại cái cảm giác chờ đợi, nhưng viết cho ai giờ nhỉ? Liệu thư mình gửi đi rồi có ai thèm đọc thư mình không ta? Mâu thuẫn thế đấy, rồi cứ lần lựa mãi, cuối cùng chẳng bao giờ viết được cho ai lá thư nào! Cả cái thói quen gửi thiệp chúc mừng cũng vậy, trước đây cứ đến ngày lễ là lại háo hức làm thiệp, mua thiệp, hí hoáy viết những lời yêu thương gửi tới bạn bè, người thân ; bây giờ thì messenger, điện thoại di động hoặc mail ! Lý do biện mình thì vô vàn, quan trọng là có muốn viết muốn gửi hay không thôi!

 

Thời gian gần đây mình chỉ viết thư cho một người và duy nhất một người thôi! Những lúc khó có thể đối diện để nói, để chia sẻ mình lại viết thư, để mong người nhận sẽ đọc nó và  chia sẻ với mình!

Qủa thực là cũng muốn để người nhận chia sẻ với mình và cùng tìm lại cái cảm giác của một thưở thư từ, viết lách nữa! Với người này, mình đã viết nhiều lắm, có những lá thư mình đã gửi và người cũng đã nhận, đã đọc và mình nghĩ người đó cũng hiểu những gì mình muốn nói; có những lá thư mình viết, cũng chỉ viết thôi, chưa một lần được gửi đi; có những bức thư viết xong rồi để đó cho riêng mình, có những bức thư viết xong dán phong bì, ghi địa chỉ, ra tới bưu điện rồi lại quay về không gửi (cái này gọi là khùng),…chỉ có điều người ấy không bao giờ trả lời thư mình viết cả, có nhiều khi im luôn, giận thiệt, sao mà ích kỷ thế chứ, bất công, ăn gian quá!

Đôi lúc nghĩ hay mình viết thư dở quá người ta chán không muốn đọc thư mình nữa, hay người ta sợ đọc thư mình viết nhỉ?

Nhiều khi chỉ là một bức thư ngắn ngủi và bình dị thôi nhưng nó lại là cả sức mạnh để làm hồi sinh những điều tưởng chừng như đã mất tự bao giờ, là một mũi kim, là băng dán cho một vết thương tưởng như không bao giờ liền da, vậy sao không gửi nhỉ ?

 

Hôm nay mình thật tình muốn viết thư cho ai đó…nhưng viết cho ai nhỉ ? ? ?

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

Steps

Flag Counter